- Tiểu Tá, ngươi khách khí cái gì, đều là người trong nhà.
Âu Dương Lam nói xong, lấy cái tay cụt trong tay A Sinh, trực tiếp nhét vào trong tay Chu Văn, tiếp tục nói:
- Tiểu Văn, ngươi đừng để ý đến hắn, có bệnh phải trị, nào có chuyện có bệnh không cho bác sĩ xem bệnh, nhanh trị cho hắn.
Nói xong, Âu Dương Lam còn nháy mắt Chu Văn một cái.
Chu Văn nhất thời không hiểu được, cái chớp mắt này của Âu Dương Lam có ý gì?
Những người khác nghe Âu Dương Lam gọi An Thiên Tá là Tiểu Tá, vẻ mặt trở nên cổ quái, tuy nhiên lại không dám lên tiếng.
- Ta đã nói không cần!
An Thiên Tá đứng dậy muốn đi, hắn hiểu rất rõ Âu Dương Lam.
Tuy nhiên đã muộn, Âu Dương Lam đã đè bả vai An Thiên Tá xuống, An Thiên Tá không dám dùng sức hất Âu Dương Lam ra, đành phải nói:
- Một cái tay mà thôi, không có gì lớn, không cần trị.
- Tiểu Văn, ta đã quyết định, không cần để ý hắn, nhanh trị liệu cho hắn, ta thấy năng lực trị thương của ngươi rất tốt, cứ như vậy trị liệu cho Tiểu Tá của ta đi.
Âu Dương Lam không để ý tới An Thiên Tá, chẳng qua nói với Chu Văn.
Chu Văn nghe lời Âu Dương Lam, lập tức phản ứng, Âu Dương Lam nói đến trị thương, chính là thời điểm hắn đánh A Tu La.
- Nghe ý của nàng, để cho ta thừa cơ đánh An Thiên Tá?
Chu Văn cầm cánh tay cụt, nhìn An Thiên Tá, hiểu rõ ý của Âu Dương Lam.
Nguyên bản Chu Văn cảm thấy, coi như hắn muốn đánh An Thiên Tá, cũng phải đường đường chính chính đánh, không cần dùng thủ đoạn như vậy.
Nhưng nghĩ lại:
- Ta đây không phải đánh người, mà ta đây chữa bệnh.
Nghe như vậy, Chu Văn lập tức không do dự nữa, trực tiếp cầm cánh tay cụt đi tới trước mặt An Thiên Tá.
- Mẹ, ta rất khỏe, không cần trị thương.
An Thiên Tá muốn thuyết phục Âu Dương Lam, nhưng hoàn toàn vô dụng.
- An Đốc Quân, ngươi nhịn một chút, trị thương hơi đau một chút, rất nhanh sẽ khỏi.
Chu Văn nói xong, trực tiếp nện một quyền tới, đập vào mặt An Thiên Tá.
Tất cả mọi người sợ ngây người, đây chính là An Thiên Tá, An Đốc Quân, Chiến Thần Lạc Dương.
Bản thân An Thiên Tá cũng ngẩn người, hắn căn bản không ngờ Chu Văn đột nhiên đánh hắn, chưa kịp phản ứng.
- Tiếu Ta, đây là cách trị thương, đừng nhúc nhích.
Chờ An Thiên Tá kịp phản ứng, thời điểm muốn đứng lên, lại bị Âu Dương Lam dùng sức ấn bả vai xuống.
Trong lòng Chu Văn cảm giác sảng khoái, mặc kệ nhiều như vậy, tốc độ cao ra quyền, nắm đấm giống như mưa sa, liên tục nện trên mặt và chỗ cụt tay của An Thiên Tá, đem khuôn mặt góc cạnh rõ ràng kia của An Thiên Tá đập lõm xuống.
Nếu như ánh mắt có thể giết người, chỉ sợ Chu Văn đã chết vạn lần, nếu không phải Âu Dương Lam giữ lấy hắn, chỉ sợ hắn đã sớm trở mặt.
An Thiên Tá đã nhìn ra, Chu Văn đây không phải trị thương, rõ ràng lấy việc công báo tư thù.
Bành!
Một quyền cuối cùng của Chu Văn nện trên mũi của An Thiên Tá, sống mũi cao trực tiếp bị đập xuống.
Thấy An Thiên Tá đã không kìm nén được, Chu Văn lui lại hai bước, tự lẩm bẩm:
- Xem ra, đã ổn thỏa!
Nói xong, Chu Văn cầm cánh tay cụt, trực tiếp đánh vỡ ném về phía thân An Thiên Tá, cánh tay cụt vỡ trực tiếp tự động nối lại với thân thể An Thiên Tá.
Trong chốt lát, cánh tay cụt của An Thiên Tá khôi phục như ban đầu, khuôn mặt bị Chu Văn đánh lõm xuống, cũng khôi phục như cũ, vết thương lưu lại do chiến đấu với Tiêu, hoàn toàn biến mất không thấy gì nữa.
- Tiểu Văn trị thương thật tốt, An Thiên Tá đã khỏi hắn, tất cả đều là người một nhà, không cần cảm ơn.
Âu Dương Lam thấy vẻ mặt An Thiên Tá lạnh như băng, không dám đũa giỡn hắn nữa, vội vàng buông tay, lôi kéo Chu Văn đi ra ngoài:
- Hôm nay thời tiết không tệ, A Sinh, ngươi thấy ta nói đúng hay không?
- Phu nhân nói đúng lắm, thời tiết hôm nay cực tốt, mọi người có muốn trở về làm bữa cơm ngon không?
A Sinh vội vàng đi theo Âu Dương Lam, không dám ở lại đối mặt với An Thiên Tá đang cực kỳ phẫn nộ.
- A Sinh vẫn hiểu ta nhất, Tiểu Ta cũng không hiểu ta.
Âu Dương Lam một bên đi một bên nói, căn bản không ngừng.
Đoàn người rời khỏi Hoàng Tuyền thành, trên đường trở