Thời điểm toàn dân đuổi bắt Trộm thánh, đột nhiên tuôn ra tin tức như bom nguyên tử, Lạc Nhật quân bắt được Trộm thánh, mà đã bí mật áp giải về Lạc Dương.
Thời điểm Chu Văn nghe được tin tức này, không khỏi ngây ngốc một chút, vội vàng chạy về Lạc Dương.
Mặc dù hắn quan hệ không tốt với An Thiên Tá, nhưng phụ thân và thân nhân hắn đều ở Lạc Dương, tuyệt đối không thể để họ xảy ra chuyện.
Chu Văn thực sự rõ ràng Thiên Tai cấp Phối sủng hấp dẫn thế nào, ngay thời điểm hắn phát hiện ra ngọc cầu, đầu tiên cũng vọt vào mạo hiểm.
Hiện tại tin tức An Thiên Tá bắt được Lưu Vân Trộm thánh kia, không phải biến An gia làm nơi kiếm chuyện sao?
Toàn bộ Liên bang không biết có bao nhiêu ngoan nhân nhớ thương ngọc cầu căn bản không phải trứng Thiên Tai cấp Phối sủng kia, cứ như vậy, Lạc Dương trở thành mục tiêu công kích, nếu xử lý không tốt, thậm chí có khả năng mang đến tai họa ngập đầu cho An gia.
Chờ thời điểm Chu Văn quay về Lạc Dương, tình thế bên trong Lạc Dương đã vô cùng phức tạp, khắp nơi trên đường phố đều có người bên ngoài tới, ngược lại cơ hồ không nhìn thấy người địa phương, bốn phía An gia càng không biết có bao nhiêu người nhìn chằm chằm.
- A Sinh, chuyện này rốt cuộc như thế nào?
Chu Văn không dám hỏi những việc này trong điện thoại, trở lại Lạc Dương về sau, đầu tiên tìm A Sinh.
- Văn thiếu gia, trở về rồi nói đi, nơi này không an toàn.
A Sinh dẫn Chu Văn về An gia.
Trên đường, rất nhiều ánh mắt đều nhìn chằm chằm bọn hắn, Chu Văn đành yên lặng không nói, mãi cho đến An gia về sau, phát hiện toàn bộ An gia đã bị thủ giống như thùng sắt, sợ con muỗi cũng không bay vào được.
- Văn thiếu gia, sự tình có chút phiền phức, bên ngoài bây giờ ngư long hỗn tạp, các thế lực năng lực, đều phái người đến Lạc Dương, chỉ sợ lần này vô cùng phiền phức.
A Sinh nói.
- An Thiên Tá đâu?
Chu Văn quét mắt một vòng, phát hiện Âu Dương Lam và Nha Nhi đều ở đay, nhưng bên trong An gia không thấy bóng An Thiên Tá đâu.
Còn Chu Lăng Phong, trước đó bởi việc công tác phải rời khỏi Lạc Dương, một mực chưa trở về, cho nên không bên trong Đốc Quân phủ.
- Đốc Quân không ở nơi này.
A Sinh nhỏ giọng nói với Chu Văn:
- Những tên bên ngoài kia cần không gặp được Đốc Quân và thứ bọn hắn muốn tìm, sẽ không dám hành động thiếu suy nghĩ.
- Chẳng lẽ hắn không nghĩ qua, những người kia sẽ bắt Lam tỷ và các ngươi uy hiếp hắn? Hay nói, hắn đã sớm nghĩ đến, nhưng vẫn làm như vậy?
Chu Văn cau mày nói.
- Văn thiếu gia, Đốc Quân không phải người như vậy, hắn làm như vậy có tính toán của hắn, xin tin tưởng Đốc Quân.
A Sinh nghiêm mặt nói.
Chu Văn muốn nói điều gì, lại có binh sĩ tiến đến báo cáo, nói có người muốn cưỡng ép tiến vào Đốc Quân phủ.
- Văn thiếu gia, ngươi trước nghỉ ngơi, ta đi xem một chút.
A Sinh đứng dậy nói.
- Ta cùng đi với ngươi.
Chu Văn hơi bất đắc dĩ, Nha Nhi và Âu Dương Lam đều ở nơi này, lại thêm A Sinh, nếu thật sự nổi lên xung đột, hắn làm thế nào không nếm xỉa tới.
- Cũng tốt.
A Sinh nở nụ cười.
Hai người tới ngoài cửa lớn, thấy một đám quan viên người đứng tại cửa chính, mà đám thủ vệ Đốc Quân phủ đều dùng súng nhắm vào những người kia.
Thấy A Sinh, người cầm đầu đám quan viên kia nói:
- An phó quan, ta là chủ nhiêm cục An phòng Liên bang Sử Mật, nhận lệnh của Thượng nghị viện, cần hỏi thăm An Đốc Quân một vài vấn đề, còn mời An Đốc Quân đi hiệp trợ điều tra.
- Thật có lỗi, Đốc Quân không trong phủ, các vị hôm nào lại đến.
Hai ngày nay A Sinh đã đối phó rất nhiều chuyện tương tự, thuận miệng đuổi khéo.
- Không biết lúc nào An Đốc Quân trở về?
Vẻ mặt Sử Mật không thay đổi, vẫn bình tĩnh nói.
- Chúng ta làm thuộc hạ, chỉ biết phụng mệnh làm việc, nào dám hỏi cấp trên.
A Sinh nói qua