- An Đốc Quân, từ khi chia tay đến giờ không có vấn đề gì chứ?
Tầm mắt Ẩn Sĩ quét qua Chu Văn, cuối cùng rơi trên mặt Chu Văn.
Mặc dù An gia có rất nhiều cường giả, nhưng người có thể khiến hắn để ý, trên thực tế chỉ có hai người này thôi.
- Có thể khiến hai Đại Thiên Vương trong Thủ Hộ giả liên minh đồng thời xuất động, An mỗ cảm giác vinh hạnh.
An Thiên Tá khẽ cười nói.
- Hẳn vậy, dù sao cũng là An Đốc Quân.
Ẩn Sĩ nhìn đám người Sử Mật, thấy bọn họ chẳng qua bị khóa lại, tình huống không tệ, tiếp tục nói:
- Xem ra Đốc Quân ngài cũng không phải khăng khăng muốn mưu phản Liên bang, không bằng thế này, ngài theo chúng ta trở về, giải trình sự tình với hội nghị Liên bang, không cần thiết vì hiểu nhầm làm to chuyện, Đốc Quân ngài thấy đúng không?
- Muốn đi hội nghị Liên bang, hay đi hội nghị Liên minh?
An Thiên Tá hỏi.
- Xem ra Đốc Quân khăng khăng muốn làm địch với Liên bang,
Sắc mặt Ẩn Sĩ mặt biến hóa, ai cũng biết, chỉ có Liên bang mới có hội nghị, làm gì có hội nghị Thủ Hộ giả liên minh.
Câu nói kia của An Thiên Tá, rõ ràng châm chọc Thủ Hộ giả liên minh âm thầm điều khiển Thượng nghị viện.
- Các ngươi đến đây, không phải vì Trộm thánh và trứng Phối sủng Long Quy sao? Nếu ta nói cho các ngươi biết, ta không bắt được Trộm thánh, càng không lấy được trứng Phối sủng Long Quy, các ngươi tin không?
An Thiên Tá chậm rãi nói.
- Đốc Quân nói đùa, nếu không cầm tới, cần gì phải khổ tâm như vậy? Người thông minh giống như Đốc Quân ngài, sẽ không cầm tính mệnh An gia đùa giỡn chứ?
Ẩn Sĩ tự nhiên không tin.
- Tự nhiên không phải đùa giỡn, ta cũng không thích đùa giỡn, chỉ là các ngươi lại luôn yêu thích đùa giỡn với ta, luôn làm một ít chuyện ta không thích.
An Thiên Tá nhìn Ẩn Sĩ nói:
- Cho nên, ta nhất định phải làm chút gì đó, để cho các ngươi biết ta không phải một người thích đùa giỡn, tránh các ngươi lại hiểu lầm gì đó.
Đến thời điểm này, Ẩn Sĩ không phủ nhận cái gì, chẳng qua lạnh nhạt nói:
- Như vậy Đốc Quân ngươi tính làm chút gì đó, để những người khác biết ngươi không thích đùa sao?
- Nói cho bọn hắn biết, ta không thích đùa.
An Thiên Tá nghiêm túc nói.
- Chỉ nói thôi không ai sợ cả.
Ẩn Sĩ nói.
- Ai biết được, có lẽ sẽ có ích cũng khó nói.
An Thiên Tá nói.
- Bẩm Đốc Quân, có thể đi hội nghị rồi nói, nơi đó có người vô cùng nguyện ý nói chuyện với ngươi, nếu ngài có thể đánh động bọn hắn, có lẽ sẽ hữu dụng.
Ẩn Sĩ nói.
- Nếu như ta không đi thì sao?
An Thiên Tá nói.
- Đây là chức trách của chúng ta.
Ẩn Sĩ nghiêm nghị nói.
- Đã sớm nghe nói Thủ Hộ giả liên minh có Tứ Đại Thiên Vương từng người bất phàm, trước đây nghe nói, nay nghĩ nên thử xem.
An Thiên Tá vẫn bất động thanh sắc nói.
- Nếu Đốc Quân hứng thú, đến dưới Lão Quân đỉnh, tại hạ nguyện ý phụng bồi.
Không phải vạn bất đắc dĩ, Ẩn Sĩ không động thủ bên trên Lão Quân sơn.
- Có khả năng.
An Thiên Tá nói xong, vậy mà thật sự đi dọc cầu thang xuống.
- Các ngươi ở đây chờ ta.
An Thiên Tá phân phó một câu, ngăn trở Lạc Nhật quân xuống núi cùng hắn, sau đó một thân một mình đi xuống chân núi.
Mặc dù Ẩn Sĩ và Huyết Vu hơi nghi hoặc, tại sao An Thiên Tá lại từ bỏ hoàn cảnh lợi thế trên Lão Quân sơn xuống núi với bọn hắn, hơn nữa một thân một mình xuống núi, thế nhưng điều này hiển nhiên đối bọn hắn vô cùng có lợi, không có đạo lý không tiếp nhận.
Chu Văn cũng hơi nghi hoặc một chút, không biết An Thiên Tá rốt cuộc muốn làm gì, thế nhưng A Sinh không đứng bên cạnh, hắn không tìm thấy người hỏi, đành phải thấp giọng đến hỏi Âu Dương Lam ôm Nha Nhi:
- Lam tỷ, chuyện này rốt cuộc thế nào?
Chu Văn đã ý thức được, sự tình có chút không đúng, hắn tin tưởng lời nói của An Thiên Tá, có lẽ An Thiên Tá thật sự chưa bắt được Lưu Vân.
Bởi vì hắn biết trong tay Lưu Vân căn bản không có trứng Phối sủng Long Quy gì hết, coi như An Thiên Tá bắt được Lưu Vân,