- Thời Gian tiểu ốc xảy ra vấn đề gì sao?
Chu Văn hỏi.
Lão nhân lĩnh đội rất hòa thuận, nghe vậy nói:
- Thời Gian tiểu ốc không có vấn đề gì, có điều trên đường đi Thời Gian tiểu ốc cần phải đi qua một con đường, hiện tại trên con đường kia xuất hiện một gốc Thực Nhân Hoa Vương, đội ngũ chúng ta ở bên kia bị thiệt lớn, các ngươi tốt nhất đừng tới.
- Đa tạ nhắc nhở, có điều chúng ta cần mau mau tới.
Chu Văn nói xong, ánh mắt nhìn về phía một đầu Phối sủng Cự Ma phía sau đội ngũ bọn hắn.
Đó là một đầu Cự Ma có màu da màu lam, cao bốn, năm mét, thoạt nhìn thực sự hùng tráng.
Trên lưng Cự Ma kia, cõng một cái rương, nguyên bản Chu Văn không chú ý, nhưng vừa rồi trong rương đột nhiên truyền đến tiếng vang, Chu Văn cảm ứng thực sự quá nhạy cảm, lập tức liền phát hiện, trong rương kia lại có cột một nữ nhân.
Tay chân của nữ nhân kia đều bị trói lại, miệng cũng bị phong bế, lúc này nàng tựa hồ phát hiện bên ngoài có những người khác, cho nên liều mạng va chạm vào vách rương, cố gằng làm ra âm thanh, muốn để người khác phát hiện ra nàng.
Thấy Chu Văn nhìn về phía cái rương kia, lão nhân nói:
- Các ngươi khăng khăng muốn đi, vậy tự mình cẩn thận, chúng ta muốn đuổi đường trở về.
- Đợi một chút, trong rương kia có cái gì?
Chu Văn ngăn lão nhân kia lại hỏi.
Mặc dù hắn không thích xen vào chuyện bao đồng, có điều có thể cứu được mạng người, Chu Văn sẽ không keo kiệt giúp một tay.
Đương nhiên, trước đó Chu Văn muốn làm rõ ràng ngọn nguồn câu chuyện, để tránh trách nhầm người tốt.
- Mắc mớ gì tới ngươi?
Người trẻ tuổi rất khó chịu trừng mắt nhìn Chu Văn.
Lão nhân lại ngăn người trẻ tuổi, nói với Chu Văn:
- Thực không dám dấu giếm, người trong rương kia chính là chủ thuê chúng ta. Nàng dùng tiền để cho chúng ta mang nàng đi Thời Gian tiểu ốc, nhưng hiện tại trên đường xuất hiện Thực Nhân Hoa Vương, chúng ta những người này căn bản không qua được, thậm chí đã chết mấy người, nàng vẫn còn muốn đi về phía trước. Chúng ta không muốn nàng chịu chết, cho nên mới cưỡng ép mang nàng trở lại.
- Ta có thể hỏi nàng mấy câu được không?
Chu Văn cảm thấy lão nhân không nói láo, nhưng việc này quan hệ đến mạng người, vẫn nên hỏi rõ ràng vẫn tốt hơn.
- Ngươi đừng được voi đòi tiên.
Người trẻ tuổi kia không cao hứng nói.
Lão nhân kia lần nữa ngăn trở người trẻ tuổi phát tác, quay đầu lại nói với Chu Văn:
- Dĩ nhiên có khả năng, chuyện này kỳ thật chúng ta làm cũng không đúng, nếu thu người ta tiền, nguyên bản cho dù chết, cũng phải đem người ta đưa đến nơi. Nhưng lần này rõ ràng muốn chịu chết, đi tiếp căn bản không có bất cứ ý nghĩa gì. Ta một đám xương già, chết cũng chết, tuy nhiên ta không thể nhìn những người trẻ tuổi này chịu chết. Chúng ta thu tiền, về sau sẽ hoàn trả, thậm chí còn bồi thường số tiền gấp đôi.
Dứt lời, lão nhân kia sai người tháo rương ra, mở ra cho đám người Chu Văn xem.
- Lão ba, ngươi làm cái gì vậy? Có cần phải hướng một ngoại nhân nói rõ nhiều như vậy không?
Thời điểm đám người Chu Văn đi xem rương, người trẻ tuổi kia rất bất mãn nói với lão nhân.
Lão nhân kia thấp giọng nói:
- Ngươi thật hồ đồ, đám người bên ngoài này hoàn toàn không biết gì cả về rừng rậm kỳ dị này, ngay cả vị trí Thời Gian tiểu ốc cũng không biết, lại có thể bình yên vô sự đi đến nơi đây, trong bọn họ tất có nhân vật hết sức mạnh mẽ, không thể gây xích mích.
Trong lòng người trẻ tuổi giật mình, giờ mới hiểu được tới, nhìn thoáng qua đám người Chu Văn đang đánh giá chiếc rương, thấp giọng nosiI:
- Thì ra vậy, ta quá sơ ý chủ quan.
- Ngươi còn trẻ cần trải qua nhiều chuyện, tự nhiên có thể nhìn thấu, về sau cần cân nhắc kỹ hơn.
Lão nhân kia vỗ vỗ bả vai người trẻ tuổi, mang theo hắn đi về phía đám người Chu Văn.
Rương đã bị người mở ra, bên trong quả nhiên có một nữ nhân bị trói.
Lão nhân kia quá giải trừ phóng cấm ngoài miệng của nữ nhân kia, nữ nhân kia lập tức kêu lên:
- Ha!