Trong suy nghĩ bình thường của loài người, Dị thứ nguyên sinh vật vẫn là Sinh Mạng thể mà nhân loại vẫn không cách nào với tới, Nhân Hoàng chỉ có một, nhưng đại bộ phận chỉ là người bình thường.
- Có biện pháp đi qua không?
Phi La nhìn Chu Văn, thấp thỏm bất an trong lòng, sợ Chu Văn lắc đầu.
Chu Văn bất động thanh sắc, nhìn Băng Nữ hỏi:
- Ngươi cảm thấy thế nào?
Băng Nữ trả lời:
- Dù cho Hoa tộc hạ xuống nhân gian, cũng không thể nào là cường giả Hoa Vương, mà bọn hắn sẽ bị quy tắc Địa Cầu áp chế lợi hại, hẳn không mang tới uy hiếp quá lớn.
Mọi người nghe Băng Nữ nói nhẹ nhõm, vẻ mặt đều có chút cổ quái, bởi khẩu khí Băng Nữ thật sự quá lớn, cái này tương tự một người ăn quán bình dân, đột nhiên nghe được người ở bàn bên cạnh đang ăn củ lạc, đàm luận có nên mua mấy cái phi cơ, du thuyền hạng sang chơi.
Một bên Sát Ma cũng nói theo:
- Hoa tộc nhỏ bé mà thôi, nếu dám chặn đường, trực tiếp giết là được, nói nhàm nhiều như vậy làm gì.
- Đã vậy, thì xử đẹp đi.
Chu Văn nói xong, liền ôm Nha Nhi cùng Ma Anh đi về phía hoa phòng.
Phi La cắn răng đi theo, những người khác lại có chút lưỡng lự, không dám đi qua cùng bọn hắn.
Lão nhân ho khan một tiếng, nói:
- Phi La, cẩn thận chút, chớ miễn cưỡng.
- Lucas không còn, thế giới này đối với ta không còn niềm vui thú gì, cùng lắm thì chết, cũng không mất mát gì.
Phi La nói xong, bèn nhanh chân đi theo, theo sát sau lưng Chu Văn.
Lucas nói qua, Chu Văn là người đáng tín nhiệm nhất mà hắn từng gặp, Lucas tin tưởng Chu Văn, Phi La cũng nguyện ý tin tưởng, mà nàng khoogn còn lựa chọn nào khác.
Ngoại trừ Chu Văn bên ngoài, chỉ sợ không có người nào dám mang nàng đi Thời Gian tiểu ốc.
Lão nhân và đám người kia đứng xa xa nhìn, không ai dám đi lên cùng, rốt cuộc không phải họ nhát gan sợ chết, bọn hắn đều có gia đình của mình, rất nhiều người đều là trụ cột kinh tế của gia đình, cho nên không ai dám lấy mạng đi mạo hiểm.
Thời điểm tới gần hẻm nuyis, những cánh hoa kia như gió nhẹ thổi qua hơi hơi chập chờn, thoạt nhìn trông rất đẹp mắt.
Người bình thường chỉ thấy đẹp mắt, nhưng Chu Văn và đám Sát Ma, Băng Nữ lại thấy những đầu nhụy hoa sáng long lanh vươn ra, kéo về phía bọn hắn.
Những nhụy hoa kia như đầu rắn, thân thể dài nhỏ, đầu lại có thể kéo ra thành bốn cánh hoa, như miệng rộng quái vật.
Không đợi Chu Văn động thủ, Sát Ma đã sớm rảnh đến toàn thân ngứa ngáy trực tiếp xông tới, Ma khí ngưng thụ thành đao, trong chốc lát lăng không chặt đứt toàn bộ ngụy hoa vươn ra.
Nhụy hoa bị chém đứt, mất đi lực lượng, lập tức hiển hiện ra, rơi trên mặt đất.
- Hắn là Khủng Cụ cấp!
Người trẻ tuổi kinh hãi mà nhìn Sát Ma.
Bởi Sát Ma đi bên người Chu Văn, thoạt nhìn như tùy tùng, không ngờ lại có sức mạnh kinh khủng như vậy.
Lão nhân nhìn Sát Ma như có điều suy nghĩ, tựa hồ nghĩ tới điều gì, tuy nhiên lại không thể xác định, hắn hỏi một tên đại hán mũi to bên cạnh:
- Mũi to, ngươi có cảm giác tên kia quen mắt hay không?
- Ngươi nói thế này, ta cũng cảm thấy hơi quen, nhưng không nghĩ ra từng gặp qua ở đâu?
Đại hán mũi to suy nghĩ một chút nói.
- Ngươi cũng cảm thấy như vậy, vậy ngươi thấy hắn có giống Thủ Hộ giả từng biểu hiện ra tư thái vô địch trên Ma phương chi chiến năm năm trước hay không?
Lão nhân kia còn nói thêm.
- Năm năm trước. . . Thủ Hộ giả. . . A. . .
Mũi to kêu lên một tiếng sợ hãi, tựa hồ nghĩ thông suốt cái gì đó, kêu lên:
- Không sai, không sai, rất giống, Thủ Hộ giả kia gọi là Sát Ma, hắn hình như ở cùng Nhân Hoàng…. Đúng, không sai, chính là hắn…
Lão nhân gật đầu nói:
- Ngươi cũng cảm thấy giống, vậy không sai, không ngờ lại thấy hắn tại chỗ này. Năm năm trước, hắn đã là đỉnh cấp Thủ Hộ giả, năm năm sau chỉ sợ mạnh hơn nhiều, khó trách không sợ Dị thứ nguyên sinh vật.
- Nghe nói Sát Ma là người hầu của Nhân Hoàng, hắn bây giờ đi cùng Chu Văn, chẳng