Bản Chép Tay
- Vậy ngươi nói để hắn biết, làm việc gì thì làm, cả ngày đừng nghĩ đến những chuyện ngổn ngang không thiết thực, vạn nhất để người nhà xảy ra chuyện, vị kia trong nhà, còn có Tiểu Tĩnh và Nha Nhi xảy ra chuyện gì, ta tuyệt đối không tha cho hắn.
An Thiên Tá nói.
- Văn thiếu gia, gần đây các đại gia tộc nhìn chằm chằm nhà chúng ta, mà bọn gian tế kia lợi dụng tất cả cơ hội, vì muốn lấy được bí mật về vật kia, có thể dùng bất cứ thủ đoạn nào, thậm chí có khả năng thừa dịp chúng ta không có ở đây, động thủ với ngươi, phu nhân, Tiểu Tĩnh tiểu thư và Nha Nhi, dùng mọi người bức ép chúng ta. Đốc Quân hết sức lo lắng vấn đề an toàn của các ngươi, ngàn vạn lần phải chú ý an toàn, An phủ bị hư hỏng cũng không sao, khi tất yếu có thể bỏ An phủ, chỉ cần người không sao là được rồi.
A Sinh lại phiên dịch một thoáng.
An Thiên Tá liếc mắt trừng A Sinh một cái, tựa hồ muốn nói:
- Ta nói nhiều lời như vậy sao?
- Ngươi chuyển cáo vị Đốc Quân kia, nếu ta đã đáp ứng, tự nhiên sẽ đảm bảo sự an toàn của các nàng, hắn không cần lo lắng, chuyên tâm đi kiếm Nguyên Khí khoáng đi.
Chu Văn nói.
- Ngươi nói cho hắn biết, chuyện của ta không cần hắn quản…
- Ngươi nói cho hắn biết, chuyện của ta không cần hắn quản. . .
Lý Huyền ở một bên xem trợn mắt hốc mồm, hắn đã thấy nhiều người cãi nhau, nhưng chưa từng thấy qua kiểu cãi nhau này.
- Các ngươi có thể tự mình nói chuyện được không?
A Sinh phiên dịch sắp nổ đầu, thực sự không nhịn được.
- Hừ.
An Thiên Tá quay người đi, không nhìn Chu Văn, mang theo A Sinh rời khỏi sân nhỏ.
- Lão Chu, tháng ngày ngươi ở An gia hẳn không dễ chịu.
Chờ An Thiên Tá đi rồi, Lý Huyền vỗ bả vai Chu Văn, có chút đồng bệnh tương liên cảm thán nói.
Thời điểm hắn ở nhà, không ít lần bị Lý Mặc Bạch đả kích, chẳng qua hắn không to gan như Chu Văn, dám đối chọi gay gắt với An Thiên Tá.
- Cũng không có gì không dễ chịu, không coi hắn là người là được.
Chu Văn bưng lấy chén trà, mặt không đổi sắc nói.
- Phốc!
Lý Huyền vừa uống nửa chén trà, bỗng nhiên phun ra.
Trong Liên bang, ngươi to gan không coi An Thiên Tá là ngươi, chỉ sợ có mỗi một mình Chu Văn.
An Thiên Tá vừa đi vừa nói:
- Lỗ mãng, cuồng vọng, tự đại, dốt nát, có chút ít thành tựu tự cho mình ghê gớm, nếu trong nhân loại chúng ta đều có loại người này, còn có tư cách gì chiến đấu với Dị thứ nguyên…
A Sinh không dám nói lời nào, chẳng qua đi theo bên người An Thiên Tá, rửa tay lắng nghe.
- Tại sao ngươi không nói chuyện?
An Thiên Tá nói một hồi lâu, thấy A Sinh không lên tiếng, dừng lại quay đầu nhìn về phía hắn.
- Đốc Quân ngài nói rất đúng.
A Sinh vội cúi đầu nói.
- Khẩu không đối tâm, trong lòng ngươi không nói như vậy.
An Thiên Tá hừ lạnh nói.
- Ta…
A Sinh muốn nói rõ lý do, nhưng An Thiên Tá lại cắt ngang hắn:
- Ta không muốn nghe lý do qua loa.
- Cái này…
- Đừng cái này cái kia, ngươi nói xem, cái tên kia có phải chỉ biết khiến người ta tức giận hay không?
An Thiên Tá cắt ngang hắn.
- Ta cảm thấy Văn thiếu gia cũng nghĩ như vậy.
Trong nội tâm A Sinh cũng nghĩ như vậy, nhưng ngoài miệng lại không dám nói thế:
- Đúng vậy, Văn thiếu gia quá phận, tại sao có thể chỉ thay phu nhân và Nha Nhi suy nghĩ, phải ngẫm lại cho Đốc Quân ngài và Tĩnh tiểu thư chứ.
- Ai nói muốn hắn nghĩ cho ta và Tiểu Tĩnh, chúng ta cần hắn quan tâm sao?
An Thiên Tá lại ngừng lại, hung hăng trừng A Sinh, lạnh giọng nói.
A Sinh chỉ có thể cúi đầu, cười làm lành:
- Khẳng định không cần, ta chỉ thuận miệng nói như vậy.
- Nếu như ngươi không quản được đầu lưỡi của mình, ta không ngại giúp ngươi quản nói, đem nó ngâm mình trong phân ngựa, nó hẳn không nói lời lung tung nữa.
An Thiên Tá lạnh mặt nói.
A Sinh vội vàng dùng tay che mặt, tựa hồ biểu thị, mình tuyệt đối không nói lung tung nữa, xin buông tha cho đầu lưỡi hắn.
Lúc này An Thiên Tá mới hài lòng tiếp tục đi, rời khỏi Đốc Quân phủ, An Thiên Tá tới