Đó là một Tiểu Ải nhân da hơi đỏ, cao tầm một thước, mặc váy rơm trên người, đỉnh đầu mọc lá cây màu xanh lục, thoạt nhìn vô cùng quái dị.
Sau khi hắn tiến vào Dị thứ nguyên lĩnh vực Kim tinh, Kim Loại thủ vệ lập tức phát động công kích, đạn bắn đến trước mặt, Tiểu Ải nhân đột nhiên hé miệng, lộ ra răng như răng cưa, cắn viên đạn kia.
Răng rắc!
Đạn bị hắn cắn đứt, răng Tiểu Ải nhân nhanh ngồm ngoàm, cắn nát bẩy, sau đó ngửa cổ nuốt xuống.
Chuyện kế tiếp phát sinh, khiến đám người quan chiến Ma phương giật này cả mình.
Tiểu Ải nhân thấp bé nhỏ người lại nuốt sống Kim Loại thủ vệ sống sờ sờ, không biết người hắn nhỏ như vậy, làm thế nào chứa đựng thân thể khổng lồ của Kim Loại thủ vệ.
Kim Loại thủ vệ lao ra thành đoàn, Tiểu Ải nhân như hổ vào bầy dê, thân thể như quỷ mị không ngừng di chuyển, đem từng Kim Loại thủ vệ cắn chết.
Ngay cả đạn của Hoàng Kim chiến thần cũng bị Tiểu Ải nhân cắn, vô luận đạn đóng băng, hay đạn hỏa diễm, hoặc đạo bạo liệt, hay lôi điện, đều bị Tiểu Ải nhân cắn nát nuốt vào, hoàn toàn không ảnh hưởng gì tới thân thể hắn.
- Răng này, thật tốt!
Lý Huyền rùng mình một cái nói.
Chu Văn cùng nhau Lý Huyền xem trực tiếp, nhìn Tiểu Ải nhân cau mày, không biết đang suy nghĩ gì?
- Uy, ngươi làm gì vậy? Ta đang nói chuyện với ngươi đấy?
Lý Huyền đưa tay lắc lắc trước mặt Chu Văn.
Chu Văn lấy lại tinh thần nói:
- Ngươi nói thử xem tại sao thân thể Tiểu Ải nhân bé như vậy, lại có thể nuốt nhiều kim loại như vậy?
- Đại khái trong thân thể sinh vật này có khí quan giống Không gian trữ vật, hoặc dạ dày nó công năng siêu tan rã, tiêu tan sạch sẽ những kim loại kia?
Lý Huyền suy đoán nói.
- Cũng có thể, có điều ta nghĩ như vậy, ngươi xem có đúng hay không?
Chu Văn nhìn thoáng qua Tiểu Ải nhân đang ăn Hoàng Kim chiến thần, tiếp tục nói:
- Hắn giống một cái máy xử lý rác, hoặc máy nghiền rác, sau khi đồ vật bị hắn làm nát bẩy, cuối cùng đều cho vào bên trong một túi rác.
- Cái này không xung đột gì với suy đoán của ta, vậy túi rác kia hẳn là một loại khí quan giống Không gian trữ vật, có thể dung nạp rất nhiều đồ vật.
Lý Huyền không rõ Chu Văn giải thích như vậy khác gì hắn nói.
- Thế nhưng nếu túi rác đầy thì sao?
Chu Văn hỏi.
- Hiện tại xem ra không dễ đầy như vậy, coi như đầy thật, cũng có thể không ăn nha, tiêu hóa xong lại tiếp tục ăn.
Lý Huyền vẫn còn không biết, Chu Văn nói những thứ kia, rốt cuộc có ý gì.
- Nhưng sau khi đầy, lại không thể không ăn thì sao?
Chu Văn lại hỏi.
- Cái này còn phải nói, đương nhiên sẽ phải thải ra.
Lý Huyền nói.
Chu Văn lắc đầu nói:
- Lúc trước chúng ta nói, nếu như hắn là một máy nghiền rác, khi rác rưởi đầy, vậy cần thay đổi túi rác, chỉ cần đổi thay bằng một cái túi khác là được.
Lý Huyền cảm thấy Chu Văn nói đến cái gì đó mà hắn không hiểu, mà Tiểu Ải nhân kia không phải máy nghiền rác, làm gì có túi rác khác mà thay.
Chu Văn thoạt nhìn nói nói chuyện với Lý Huyền, vừa giống như tự lẩm bẩm:
- Ta muốn đi đầu tìm kiếm túi rác thứ hai đây? Chế tạo túi rác thứ hai sao? Nhưng túi rách thứ ba, thứ tư, thậm chí là túi rách thứ mười, đều không cách nào thỏa mãn… Đúng rồi. . . Bánh xe. . . Nếu như hình thức giống bánh xe, có thể lợi dụng tính tuần hoàn….
- Lão Chu, ngươi rốt cuộc đang nói cái quái gì đấy?
Lý Huyền nghe nửa ngày, cũng không hiểu Chu Văn rốt cuộc đang nói cái gì.
Chu Văn lại không để ý đến hắn, trực tiếp đứng dậy hai tay ngưng tụ sức mạnh, tựa hồ đang nâng đồ vật gì trước mặt, Lý Huyền chỉ thấy không gian trước mặt Chu Văn vặn vẹo, không biết hắn đang làm gì.
- Gia hỏa này, tại sao cả ngày toàn nghĩ về mấy thứ kỳ quái như vậy, không biết hưởng thụ sinh hoạt chút nào?
Lý Huyền biết Chu Văn nghĩ đến phương