Chu Văn cảm giác mình không tin tà cũng không được, mỗi lần tiến vào Dị thứ nguyên lĩnh vực trong hiện thực, tám chín phần mười đều xảy ra chuyện.
Lần này càng oan uổng, chẳng qua vì một kỹ năng, hắn xảy ra chuyện như vậy, hiện tại chỉ sợ mất cả mạng nhỏ.
Chu Văn không còn thời gian nghĩ nhiều, mắt thấy bị Thông Tí viên hầu ném vào trong miệng, suy nghĩ cuối cùng của Chu Văn là muốn giải trừ khế ước Phối sủng trên người mình, để chúng nó khôi phục tự do, miễn chết theo mình.
Loại hình giống như Ma Anh và Ba Tiêu Tiên, có thể trốn được bao nhiêu tốt bấy nhiêu, dù sao vẫn tốt hơn chết theo hắn.
Chẳng qua động tác của Thông Tí viên hầu quá nhanh, trong lòng Chu Văn vừa xuất hiện ý niệm này, vẫn chưa kịp thực hành, đã bị ném vào trong miệng đầy răng nanh.
Oanh!
Một vệt kim quang như ảo ảnh lóe lên, Thông Tí viên hầu cắn xuống lại cắn vào không khí.
Lưu quang ảo ảnh chính là một thân hình màu vàng, xuất hiện đối diện Thông Tí viên hầu.
Bóng người vàng óng kia mặc một thân kim tinh khôi giáp, dáng người thon dài thẳng tắp, nhưng lại cho người ta một loại cảm giác toàn thân tràn đầy tính bạo tạc lực lượng.
Kim quang rủ xuống phía dưới chân, đôi mắt vàng kim, tinh khiết hoàn mỹ như thủy tinh, khuôn mặt tuyệt thế mỹ ngọc không nhuốm bụi trần.
Phảng phất thứ tốt đẹp nhất thế gian này, đều rơi trên thân nam tử này.
Lực lượng và cái đẹp kết hợp hoàn mỹ, khiến thân hình này hoàn mỹ như Thần Linh chỉ tồn tại trong tưởng tượng.
Nhưng nam nhân hoàn mỹ tinh khiết như vậy, chỉ cho người ta cảm giác vô cùng tà ác, phảng phất chỉ liếc nhìn hắn một cái sẽ rơi vào trong Ma giới vô tận.
Lúc này nam nhân kia dùng tư thái ôm công chúa, bất ngờ chính là, người được hắn ôm là Chu Văn trước đó kém chút bị Thông Tí viên hầu nuốt mất.
Chu Văn kinh ngạc nhìn khuôn mặt nam nhân, hắn đã theo khí tức và liên hệ giữa hai người, biết nam nhân này là ai, tuy nhiên vẫn không cách nào tin tưởng sự thật trước mắt.
- Đế Thính lại biến thành bộ dáng này!
Trong lòng Chu Văn kinh ngạc, nếu không phải liên hệ khế ước giữa hai người vẫn còn, Chu Văn cơ hồ không thể tin được, nam nhân trước mắt này là Đế Thính.
- Rống!
Thông Tí viên hầu tức giận gào thét Đế Thính và Chu Văn, thanh âm gào thét kia, nổ tung nước biển, tạo thành biển động sóng lớn, dâng trào về bốn phía.
Tay lớn của Thông Tí viên hầu chậm rãi dâng lên, tựa hồ muốn ra đối với Chu Văn và Đế Thính.
Đế Thính ôm Chu Văn, kim quang óng ánh trên thân như hỏa diễm chập chờn, hỏa diễm như tia tóc dài trong suốt bay lượn, ánh mắt kiên định nhìn chăm chú Thông Tí viên hầu.
Thông Tí viên hầu vung vẩy tay lớn, trong nháy mắt biến mất không thấy gì nữa.
Chu Văn biết, đây không phải thật sự biến mất, mà lực lượng và tốc độ Thông Tí viên hầu quá mạnh quá nhanh, đã đột phá hạn chế không gian.
Oanh!
Đế Thính như gặp phải trọng kích, thân hình như một đạo kim sắc lưu quang bay ngược ra ngoài, xẹt qua mặt biển, đâm vách núi đá đang chậm chờn phá toái, khiến vách núi sập một mảng lớn.
Khóe miệng Đế Thính chảy ra dòng máu vòng óng, thân hình phá vỡ đá vụn đứng lên, hai tay nắm Chu Văn ôm ra, Chu Văn không hề thụ thương.
- Rống!
Thông Tí viên hầu lần nữa gào thét đối với Đế Thính.
Đế Thính tựa hồ không nghe được gì, chẳng qua ôm Chu Văn đứng ở nơi đó, lạnh lùng nhìn chằm chằm Thông Tí viên hầu.
Thông Tí viên hầu lại gầm thét vài tiếng, tựa hồ muốn Đế Thính đừng xen vào việc của người khác, nhưng Đế Thính không để ý tới nó, vẫn che chở Chu Văn.
Thông Tí viên hầu tựa hồ bị Đế Thính chấp nhất và vô lễ chọc giận, lần nữa giơ tay lên, muốn xuất thủ.
Chẳng qua nó không quả quyết như trước, vẫn còn hơi lưỡng lự.
Ầm ầm!
Một tiếng vang thật lớn chấn động khắp nơi, bầu trời tựa như cắt đôi thành hai nửa, ánh nắng khuynh tiết tiến đến, khiến thế giới này ấm áp thêm mấy lần.
Thông Tí viên hầu ngẩng đầu nhìn lại, ánh nắng