Mặt Chu Văn vẫn luôn mỉm cười, giống như Trương Ngọc Trí nói cái gì hắn đều không thèm để ý.
Trên thực tế, Chu Văn trên cơ bản không nghe thấy Trương Ngọc Trí đang nói cái gì, dọc theo con đường này, hắn đều cố gắng thích nghi với sức mạnh của Đế Thính.
Nhưng cái này thực sự quá khó khăn, đừng nói thu nạp tất cả thanh âm, coi như chẳng qua thanh âm trước mặt hắn thôi, hiện tại Chu Văn chỉ có thể đổi kênh bừa.
Hắn nghe Trương Ngọc Trí nói chuyện, trên cơ bản nghe hai đoán bảy, còn một phần còn lại mù mờ, cho nên mới làm sai chuyện Trương Ngọc Trí sai hắn làm.
Bằng không dùng năng lực khống chế của hắn, coi như không hiểu loại hoa, cũng không đến mức phạm nhiều sai lầm đến vậy.
Chu Văn vốn cho rằng Trương Ngọc Trí sẽ vì hành động của hắn mà tức giận, dù sao cái vườn này chính là tâm huyết của nàng, một ngọn cây cọng cỏ nhìn bình thường, kỳ thực đều được lựa chọn kỹ càng.
Nhưng mặc dù Trương Ngọc Trí một mực nhắc nhở Chu Văn, cũng không tức giận thật, ngược lại kiên nhẫn nói với Chu Văn nên làm thế nào.
Nhưng bởi Chu Văn trên cơ bản nghe đoán, nghe hiểu không đến một nửa, cho nên vô cùng vụng về, thường thường Trương Ngọc Trí phải nói mấy lần, Chu Văn vẫn loáng thoáng hiểu được.
Trương Ngọc Trí cũng không vội, tựa hồ dạy Chu Văn đần độn về các loại hoa cũng là một niềm vui thú.
Chu Văn càng không vội, ngược lại hắn cũng muốn luyện tập thích ứng năng lực Đế Thính mang cho hắn, chẳng qua làm một ít chuyện râu ông nọ cắm cằm bà kia, khiến Chu Văn cảm giác hơi xấu hổ.
Một ngày này, Chu Văn không có cái gì làm, lại giúp Trương Ngọc Trí chăm sóc vườn hoa.
Không, phải nói phá hư vườn hoa mới đúng, Chu Văn nghe không hiểu, làm sai rất nhiều chuyện, ví dụ nên tưới vào gốc cây, kết quả lại tưới lên phiến lá, mặc dù không ảnh hưởng lớn, thế nhưng sai lầm nhiều, nguyên bản vườn hoa đẹp đẽ hoàn mỹ, mất đi chút mùi.
Trương Ngọc Trí biết rõ như thế, lại không chịu tự mình làm, vẫn ở nơi đó chỉ huy Chu Văn.
Mãi cho đến thời điểm mặt trời xuống núi, Trương Xuân Thu tới mời bọn hắn ăn cơm, Trương Ngọc Trí mới tha cho Chu Văn.
Mặc dù Chu Văn một mực nói ít nghe nhiều, nhưng Trương Xuân Thu và Trương Ngọc Trí là người thông minh cực điểm, tự nhiên cũng nhìn ra, thính lực của Chu Văn tựa hồ có vấn đề.
Thế nhưng Chu Văn không nói, bọn hắn cũng không hỏi, vẫn cười và nói chuyện phiếm với Chu Văn, coi như Chu Văn trả lời râu ông nọ cắm cằm bà kia, bọn hắn vẫn có thể trò chuyện, tựa hồ không phát hiện Chu Văn không bình thường.
- Thời gian không còn sớm, ta cũng nên cáo từ.
Sau khi ăn cơm xong, Chu Văn dự định về Lạc Dương.
- Không được, vườn hoa của ta còn chưa xong, ngươi cứ như thế đi hử? Đây không phải bỏ dỡ giữa chừng sao?
Trương Ngọc Trí trừng tròng mắt nói.
Chu Văn không nghe thấy Trương Ngọc Trí nói gì, nhưng dựa vào nét mặt của nàng, cũng nhìn ra nàng nói cái gì.
Chu Văn phát hiện không nghe được đối phương nói cái gì, kỳ thực đôi khi không phải một chuyện xấu, có người nói, nhắm mắt lại đi lắng nghe cái thế giới này, ngươi sẽ phát hiện rất nhiều rất nhiều thứ đẹp đẽ trước đây bị xem nhẹ.
Kỳ thực ngược lại cũng giống vậy, không có thanh âm, không cách nào nghe được ngôn ngữ của đối phương, mất đi từ ngữ tân trang, chỉ dùng ánh mắt yên lặng nhìn, sẽ phát hiện rất nhiều chuyện trước kia rất khó phát hiện.
- Nguyên bản biểu lộ và ngôn ngữ cơ thể của nhân loại thú vị đến vậy!
Chu Văn phát hiện, bản thân trước kia rất dễ dàng xem nhẹ cảm xúc của đối phương, chỉ dùng ngôn ngữ đi đoán ý chí của đối phương.
Bây giờ lại phát hiện, nhiều khi ngôn ngữ sẽ gạt người, nhưng ngôn ngữ tay chân phản ứng cảm xúc, sẽ không gạt người.
Vì không nghe được đối phương nói cái gì trong khoảng thời gian này, Chu Văn nhanh chóng hiểu rõ ngôn ngữ cơ thể nhiều hơn.
- Ta cũng không thể quản lý vườn hoa này cả một đời giúp ngươi?
Chu Văn nói.
Có thể hiểu cảm xúc, không có nghĩa Chu Văn trở nên đa sầu đa cảm, trên thực tế lý giải và phản ứng bản năng là hai việc khác nhau.
- Ít nhất phải xử lý bộ phận do ngươi phá hư?
Trương Ngọc Trí nói.
Câu này, Chu Văn nghe được, hắn tỉ mỉ nghĩ lại, cảm thấy cái này cũng có đạo lý, hắn rõ ràng đến giúp đỡ, lại biến vườn hoa của nàng thành thế kia, xác thực không tốt lắm.
- Tốt, ngày mai tiếp tục đi.
Chu