Sắc mặt Trương Xuân Thu trong nhảy mắt hóa thành tro tàn, hơi tuyệt vọng nhìn về phía Trương Ngọc Trí.
- Ngọc Trí… Đừng mà…
Trương Xuân Thu nỗ lực muốn đứng lên, muốn ngăn cản Trương Ngọc Trí, nhưng thân thể hắn đã bị Ma hóa rất nghiêm trọng, ngay đứng lên cũng không nổi.
- Người ngươi muốn chỉ là ta, buông tha bọn hắn, ta đáp ứng dung hợp với ngươi.
Trương Ngọc Trí nói.
- Dĩ nhiên, bọn hắn đối với ta mà nói, không khác con kiến ven đường, giẫm chết bọn hắn không có chỗ tốt gì, nhưng cũng không có chỗ xấu. Chỉ cần ngươi chịu dung hợp với ta, ta đảm bảo bọn hắn bình yên vô sự, khôi phục như lúc ban đầu.
Hạn Bạt Thiên Nữ nói.
- Hài tử, đi đi, ngươi đã làm quá nhiều cho Trương gia, hiện tại toàn bộ Trương gia chỉ có ngươi không bị Ma tính ảnh hưởng, ngươi chính là người Trương gia nên sống tiếp.
Trương Tư Ưu nói.
- Ngọc Trí… Đừng…
Trong mắt Trương Xuân Thu tràn đẩy vẻ tuyệt vọng, bởi hắn biết tính cách của Trương Ngọc Trí, nàng tuyệt đối không thể đi.
- Ca ca, ta vốn là người mang điềm xấu, trước khi chết có thể làm chút chuyện vì ngươi, ta đã thỏa mãn rồi.
Trương Ngọc Trí khóc, đi về phía Thi Hoa.
- Không được…
Trương Xuân Thu liều mạng giãy dụa, ngón tay án lấy mặt đất, sắp đứt đoạn, máu tươi đầu ngón tay nhiễm trên mặt đất.
Mấy người Trương Tư Ưu cũng lớn tiếng kêu gào, tuy nhiên không cách nào cản Trương Ngọc Trí đi về phía Thi Hoa.
- Người đáng chết không phải là ngươi, mà là những kẻ để ngươi rơi lệ.
Một thanh âm cách đó không xa truyền đến.
Tất cả mọi người khẽ giật mình, quay đầu nhìn về phía hướng âm thanh truyền tới, chỉ thấy một người mặc áo giáp, cả người đều phảng phất tắm trong hào quang, đi từng bước một về phía Ma mộ.
- Nhân… Nhân Hoàng….
Lập tức có người nhận ra lai lịch thân ảnh kia, không khỏi vui mừng quá đỗi.
Tù Long giáp trên người và Lục Tiên kiếm trên hông Chu Văn, thực sự quá chói mắt, trên Địa Cầu cơ hồ không ai không biết.
Trương Ngọc Trí quay đầu nhìn về phía Chu Văn, sau khi nhìn thấy rõ ràng, trong mắt lập tức kinh hỉ, lại có mấy phần cổ quái.
Chu Văn từng bước một đi tới, bước vào bên trong Địa hỏa, Địa hỏa quỷ dị không cách nào gây tổn thương đối với thân thể hắn, phảng phất Địa hỏa căn bản không tồn tại.
Đi qua người Trương Ngọc Trí, đi về phía Thi Hoa, Chu Văn vừa đi vừa cầm chuôi Lục Tiên kiếm trong tay.
- Ngươi là người phương nào?
Thanh âm Hạn Bạt Thiên Nữ từ hố sâu truyền đến.
- Nhìn ngươi không vừa mắt, muốn giết ngươi.
Chu Văn nói.
- Nhân loại luôn luôn dốt nát như vậy sao?
Bên trong thanh âm của Hạn Bạt Thiên Nữ mang theo một cỗ tức giận.
- Đó bởi có quá nhiều đồ đần, nói quá uyển chuyển, bọn hắn nghe không hiểu.
Mỗi bước Chu Văn đi tới, kiếm khí càng mạnh thêm, lúc này kiếm ý đã mạnh đến mức khó tưởng tượng, Lục Tiên Kiếm còn chưa ra khỏi vỏ, chẳng qua kiếm ý kia, phảng phất đã ngưng kết thành thực chất, muốn bổ đôi đại địa.
Trong ngọn lửa, một thân ảnh hiển hiện, Thi Hoa kia tự động bay về phía mi tâm thân ảnh kia, trong nháy mắt biến mất.
Thân ảnh áo trắng váy trắng kia, trên mặt còn mang theo lụa trắng, thấy không rõ bộ dáng thế nào, thế nhưng thanh âm của nàng, tự nhiên là Hạn Bạt Thiên Nữ không nghi ngờ.
- Cho dù thời đại thần thoại, Thiên Tai cấp cường giả ở khắp nơi, cũng không có người nào dám nói chuyện với ta như vậy.
Trong giọng Hạn Bạt Thiên Nữ rét lạnh, hiển nhiên thực sự nổi giận với Chu Văn.
- Ta đây uyển chuyển một ch út, nếu ngươi có thể tiếp một kiếm của ta, vậy ta tha cho ngươi một mạng, cho phép ngươi tiếp tục ngồi tù bên trong Ma mộ.
Chu Văn nói.
- Chết!
Hạn Bạt Thiên Nữ đã giận dữ, hỏa diễm trên thân thể đã hóa thành thế thao thiên, khiến toàn bộ bầu trời hóa thành hỏa diễm, phảng phất toàn bộ thế giới biến thành hỏa diễm.
Thiên hỏa vô cùng vô tận, khiến tất cả biến thành đất khô cằn.
Hỏa diễm của Hạn Bạt Thiên Nữ có thể thiêu đốt vạn vận, không hề kém Thái Dương Chân Hỏa, thậm chí càng thêm quỷ dị khủng bố.
Nhìn hỏa diễm thao thiên thôn phệ thiên địa, ép về phía Nhân Hoàng, dưới Thiên hỏa ép tới, thân ảnh Nhân Hoàng tự hồ bé nhỏ mù tịt đi nhiều.
Người Trương gia đều lo lắng, Nhân Hoàng có