Chu Văn tra xét rất nhiều tư liệu, phát hiện Phối sủng may mắn này xác thực rất hiếm, trên cơ bản chỉ có thể ngộ không thể cầu, đừng nói Thần thoại Phối sủng may mắn, ngay cả Sử thi Truyền kỳ Phối sủng may mắn cũng khó gặp.
Hắn hỏi Cổ Điển một chút tin tức, kết quả không tốt đẹp gì, trước đó trên chợ đen còn hai Phối sủng may mắn, bởi giá trị quá cao, không người nào chịu mua, vừa rồi mấy ngày trước vừa có người mua.
Còn ai mua, Cổ Điển không chịu nói, đó là đạo đức nghề nghiệp của hắn.
Có điều coi như hắn không nói, Chu Văn cũng biết, bởi hai Phối sủng kia đang ở trên người hắn.
Tra xét một vòng, Chu Văn liền biết mình khẳng định không tìm thấy Phối sủng may mắn, Huệ Hải Phong trên cơ bản đều vơ vét Phối sủng may mắn một lần rồi, không nói tốn đại giới to lớn, khả năng cao còn phải vận dụng nhân mạch và vật phẩm đặc thù để tiến hành giao dịch, Chu Văn muốn thu mua Phối sủng may mắn trên thị trường, cơ hồ là chuyện không thể nào.
Chu Văn đột nhiên nghĩ đến Vương Lộc, bản thân Vương Lộc có Mệnh cách may mắn, mà Phối sủng may mắn trên người nàng không ít, không biết nàng có còn trứng Phối sủng may mắn nào chưa ấp không?
- Có rảnh không? Ta có chút việc muốn hỏi ngươi.
Chu Văn gửi một tin nhắn cho Vương Lộc.
- Hóa ra khi nào ngươi có việc mới nghĩ đến ta!
Rất nhanh, Vương Lộc phản hồi lại.
Ban đầu Chu Văn giải thích, nhưng tưởng tượng lại, hình như thật sự có chuyện như vậy, mỗi lần hắn chủ động nhắn tin cho Vương Lộc, hầu hết đều có chuyện tìm nàng hỗ trợ.
Nghĩ đến đây, mặc Chu Văn không khỏi đỏ ửng, muốn nhờ Vương Lộc hỗ trợ cũng không nói ra bằng miệng.
- Được rồi, ta biết ngươi bận rộn, có chuyện gì cứ nói đi, ngược lại ngươi thiếu cơm ta, đến bây giờ vẫn chưa trả hết nợ đâu.
Vương Lộc lại gửi tin nhắn tới.
- Vậy ta mời ngươi ăn cơm mấy ngày.
Chu Văn ngượng ngùng trả lời.
- Ta đây phải ăn của ngươi thật đã, làm cho ngươi tiếc đứt ruột.
Vương Lộc lại hỏi:
- Rốt cuộc xảy ra chuyện gì, nói nhanh lên một chút!
- Ta chỉ muốn hỏi, chỗ ngươi có Phối sủng may mắn không, ta muốn mua mấy con.
Chu Văn nói.
- Ta có Phối sủng may mắn, thế nhưng ta không bán.
Vương Lộc rất nhanh gửi tin nhắn phản hồi.
Chu Văn chỉ hơi thất vọng, nhưng không cảm thấy Vương Lộc làm như vậy có lỗi gì, ý nghĩa của Phối sủng may mắn đối với Vương Lộc, so với người bình thường cao hơn nhiều.
Người bình thường cầm Phối sủng may mắn, cùng lắm tăng thêm một chút may mắn mà thôi, Vương Lộc lại tăng cường thêm cho Mệnh cách của nàng, hiệu dụng so với người bình thường cao hơn nhiều, có thể nói Phối sủng may mắn không khác gì Phối sủng chuyên môn của Vương Lộc.
- Ta quá hồ đồ rồi, Vương Lộc thu thập Phối sủng còn không đủ kìa, làm sao bán được?
Chu Văn cảm giác hắn hơi đần, trước đó không nghĩ đến những thứ này, không nên hỏi Vương Lộc bởi hỏi như vậy ngược lại khiến Vương Lộc khó xử
- Ta chỉ tùy tiện hỏi một chút, không cần dùng lắm, chờ hai ngày nữa, ta đi tìm ngươi, mời ngươi ăn tiệc!
Chu Văn gửi tin nhắn tới.
- Khẳng định không bán, nếu ngươi cần dùng gấp, ta có thể cho ngươi mượn tạm trước, ngươi muốn Phối sủng may mắn làm gì?
Vương Lộc gửi tin nhắn tới.
- Có thể mượn sao?
Trong lòng Chu Văn vui vẻ, vội vàng nói:
- Ta mượn Phối sủng may mắn trùng kích Dị thứ nguyên lĩnh vực Kim tinh, ngươi thấy có thuận tiện cho mượn không?
Người bình thường mượn Phối sủng, sau khi ấp không cách nào trả, nhưng Chu Văn có được Thâu Thiên Hoán Nhật quyết, muốn trả lại không phải chuyện khó khăn gì.
- Được, vậy ngươi tới nhà của ta cầm đi, ta gần nhất không tiện lắm ra ngoài.
Vương Lộc nhắn.
- Chờ ta.
Chu Văn vui mừng quá đỗi, lập tức lên đường chạy tới Vương gia.
Chu Văn nói đi là đi, những sĩ quan do Huệ Hải Phong phái tới, trong lòng không khỏi nghĩ khác.
Bọn hắn đối với việc Chu Văn có thể dẫn bọn hắn lên bảng xếp hạng hay không, ban đầu bọn hắn vẫn lo nghĩ, bởi bọn hắn chẳng qua tin tưởng Huệ Hải Phong, không có nghĩa tin Chu Văn trăm phần trăm.
Ít nhất biểu hiện bây giờ của Chu Văn, xác thực không cách nào khiến người ta yên tâm.
Bọn hắn tới hai ngày, chỉ gặp Chu Văn một lần, sau lần đó không thấy