Chu Văn còn có khả năng dựa vào may mắn né tránh tự vệ, linh dương lại phải dựa vào năng lực bản thân chọi cứng với kiếm trận, lúc này Chu Văn mới phát hiện, con hàng linh dương này thật lợi hại!
Mặc dù linh dương thoát khỏi kiếm trận, tuy nhiên lại mạnh mẽ gánh vác từng vòng từng vòng kiếm trận công kích, dùng đủ loại thủ đoạn, lúc thì phun ra lôi điện, một hồi lại ngự phong khống hỏa, cũng không biết nó rốt cuộc am hiểu loại thuộc tính gì, hầu hết các loại năng lực, nó đều có thể nhẹ nhõm khống chế.
- Tuy linh dương đã rất trâu bò, nhưng ở trong kiếm trận, cũng chỉ miễn cưỡng tự vệ mà thôi, thoạt nhìn còn có chút chật vật.
- Tinh Quân, tốt xấu gì năm đó chúng ta từng đồng cam cộng khổ, là chiến hữu từng đánh qua Boss, ngươi không cần thiết ác như vậy? Ngươi muốn tức giận, cùng lắm thì hung hăng đánh tiểu tử kia một chầu hả giận, tội gì làm khó xử lão bằng hữu ta? Nếu ngươi cảm thấy chưa hết giận, vậy ta giúp ngươi đánh hắn.
Linh dương cố gắng thuyết phục nói.
Ai biết Tử Vi Tinh Quân lại hoàn toàn không để ý, hừ lạnh nói:
- Cùng nhau đồng cam cộng khổ, lời này uổng cho ngươi cũng có mặt nói ra miệng. Năm đó thời điểm chúng ta bị nhốt trong Thủy Tinh cung, chúng ta đều chịu sắp dầu hết đèn tắt, ngươi lại âm thầm ăn ngon uống sướng, còn sợ bị chúng ta phát hiện, còn giả vờ sống bằng chết, ngược lại còn muốn gạt taphó thác di sản, ta thật may mắn khi có bằng hữu, chiến hữu như ngươi vậy!
Linh dương mặt mo đỏ ửng, có điều dù sao da mặt nó siêu dày, từng trải qua sóng to gió lớn, ho nhẹ một tiếng che giấu xấu hổ, nói sang chuyện khác:
- Chuyện trước kia không nói, lần trước ta từng bắt tên tiểu tử này móc ngươi ra, đưa ngươi trở lại Tử Cấm Thành, đây thật sự có ý tốt. Nguyên bản ta dự định để tiểu tử kia khế ước với ngươi, giúp ngươi tìm một Khế Ước giả tốt, ai biết nào sẽ thế kia! Trong lòng ta vẫn coi ngươi là bằng hữu tốt. Tinh Quân ngươi xem đi, tiểu tử kia chính là kỳ tài vạn cổ không gặp, người khác muốn đoạt lấy, ta không bỏ được vẫn trông chừng hắn đưa cho ngươi…
- Hắn? Một tên tiểu tử chỉ dựa vào may mắn né tránh, ngươi cũng không thấy ngại bảo hắn là kỳ tài vạn cổ khó gặp?
Tử Vi Tinh Quân hình như đùa cợt nói.
Nàng rõ ràng đã sớm nhìn ra, Chu Văn dựa vào lấy may mắn né tránh, mới có thể tránh thoát kiếm trận công kích.
- Tinh Quân, không nói những cái khác, ngươi có thể dựa vào thân thể nhân loại tấn thăng có mấy ai? Cho dù thời đại kia của chúng ta, ngươi cũng chưa chắc thấy qua ai? Bây giờ hắn vẫn chưa khế ước với Thủ Hộ giả, hiện tại ngươi khế ước với hắn còn không muộn.
Linh dương cực lực du thuyết, thế nhưng tình cảnh bản thân càng ngày càng ác liệt, đã có tinh quang lướt qua người của nó, chém một lông dê trên người nó xuống.
- Há, hắn là nhân loại thuần túy tấn thăng Thần thoại?
Tử Vi Tinh Quân cuối cùng nghiêm túc đánh giá Chu Văn.
- Chính xác trăm phần trăm, nếu lão Dương ta nói dối, trực tiếp đưa đầu dê này cho ngài làm bóng đá.
Linh dương thề thề, hận không thể móc tim móc phổi ra đưa cho Tử Vi Tinh Quân.
- Coi như phải thì thế nào? Ta còn phải mượn lực lượng của nhân loại hay sao? Chỉ cần ta nguyện ý, cho dù khế ước với một tên phế vật, cũng có thể quân lâm thiên hạ!
Tử Vi Tinh Quân hờ hững nói:
- Ngươi không cần lại phí lời, hôm nay coi như miệng ngươi phun hoa sen, các ngươi vẫn phải chết không nghi ngờ.
Dứt lời, chỉ thấy trên trán Tử Vi Tinh Quân có tinh quang hiển hiện, tinh tú đầy trời tới hô ứng, tinh tú nguyên bản cất giấu trong vũ trụ, không cách nào nhìn thấy, đều dồn dập nổi lên, cơ hồ chiếm cứ toàn bộ bầu trời.
Sau một khắc, tinh quang cùng rơi, như tận thế buông xuống, những chỗ mắt thường có thể nhìn thấy đều bị tinh quang chiếm cứ.
- Tiên sư nó, mẹ nhà ngươi, cho ngươi mặt mũi, ngươi không chịu? Thật coi Dương gia nhà ngươi vô dụng sao?
Lão Dương thấy một màn này, lập tức xé toang ngụy trang, lại khôi phục bộ dáng lưu manh trước đó, há mồm phun ra một đạo phù, đồng thời bắn ra máu tươi rơi trên linh phù, khiến quang mang đạo phù kia đại phóng, mạnh mẽ chặn bầu trời trên đỉnh đầu lại.
Đương! Đương! Đương!
Tinh