- Tại sao lại ở chỗ này? Ta rõ ràng nhìn thấy ngươi ăn hết!
Sắc mặt Cao Đại Uy biến hóa.
- Mắt thấy chưa chắc đã thật.
Chu Văn lạnh nhạt nói.
Cao Đại Uy trong nháy mắt lại nở nụ cười, chỉ Nha Nhi nói:
- Coi như ngươi có thể lấy chocolate ra, nhưng nàng đã ăn khắc. . . Lực. . .
Lời Cao Đại Uy vẫn còn chưa nói hết, đã nhìn thấy cái tay còn lại của Chu Văn, còn có một khối chocolate, chính là khối chocolate vừa rồi Nha Nhi bỏ vào miệng.
Thủ pháp Thâu Thiên Hoán Nhật, Chu Văn vận dụng càng ngày càng thuần thục rồi.
Mà trước khi chỉ có thể trao đổi khi đánh dấu từ trước, hiện tại có Tiểu Chu Thiên Tinh Thần trận, không cần phiền phức như vậy, chỉ cần trong vòng phạm vi Tiểu Chu Thiên Tinh Thần trận, Chu Văn có thể trực tiếp hoán đổi.
- Ngươi… Từ lúc nào ngươi đã phát hiện ra ta có vấn đề?
Cao Đại Uy lập tức biết, hắn đã sớm bại lộ, bằng không Chu Văn không có khả năng sớm lấy đi chocolate của Nha Nhi.
- Cũng không lâu, thời điểm ngươi lấy ra chocolate công chúa Bạch Tuyết cho ta.
Chu Văn nói thật.
Tất cả Cao Đại Uy làm đều quá tự nhiên, cơ hồ không có sơ hở, vì muốn làm giảm sự cảnh giác của đám người Chu Văn, thậm chí còn sử dụng một chiêu chocolate thối kia.
Đổi thành người bình thường, cảm thấy đây chẳng qua là sợ bóng sợ gió một trận, trên tâm lý sẽ có một khoảng thư giãn, dễ đắc thủ.
Cao Đại Uy không làm gì sai, tất cả đều rất tốt, rất tự nhiên, chẳng qua cuối cùng hắn đưa chocolate cho Chu Văn, quá bức thiết muốn Chu Văn ăn nó.
Mặc dù mặt ngoài hắn bất động thanh sắc, nhưng trong lòng thực sự quá muốn cho Chu Văn nhận, cho nên bị Chu Văn nghe được tiếng lòng, lúc này Chu Văn mới xác định hắn có vấn đề.
Đương nhiên, coi như không nghe được tiếng lòng, Chu Văn cũng không tính toán để Nha Nhi ăn khối chocolate cuối cùng kia, thời điểm nàng ăn khối chocolate thối kia, Chu Văn đã cảm giác hơi sai sai, chỉ là vẫn chưa tìm được chứng cứ thực chất mà thôi.
- Quả nhiên, ta phạm vào bệnh tham nhỏ, không nên đưa chocolate cho ngươi, ta sớm nên nghĩ đến, Chu Văn ngươi không sẽ bị ta xử lý như vậy.
Cao Đại Uy giận dữ nói.
Không đợi Chu Văn nói, Cao Đại Uy đột nhiên nổi lên, bàn tay lớn chộp tới Điềm Điềm đang hôn mê nằm trên mặt đất.
Chu Văn cơ hồ không do dự, rút Trúc đao ra khỏi vỏ, chém về phía cánh tay Cao Đại Uy, khiến Cao Đại Uy chỉ có thể lui lại.
Một đao này của Chu Văn, kỳ thực không phải cứu Điềm Điềm, mà muốn cứu Cao Đại Uy!
Thật vất vả đụng phải một tên Thánh đồ, Chu Văn đương nhiên muốn bắt sống, hy vọng có thể hỏi ra một chút tin tức, vạn nhất có thể thu được tin tức từ lão hiệu trưởng thì tốt!
Mà sự khủng bố của Điềm Điềm, Chu Văn đã thấy tận mắt, ngay cả Thiên Tai cấp đạn vờn quanh hắn, cũng không thể nào làm bị thương Điềm Điềm.
Nếu nói một khối chocolate của Cao Đại Uy có thể đánh ngã Điềm Điềm, Chu Văn có chết cũng không tin.
Hắn sợ một chưởng này của Cao Đại Uy bổ xuống, trực tiếp bị Điềm Điềm phản sát, đến lúc không thu được tin tức gì.
Nhưng Chu Văn lại không biết, một đao này của hắn, lại khiến trong lòng Điềm Điềm tăng thêm mấy phần hảo cảm, thầm nghĩ:
- Người này cũng không tính quá xấu nha, vừa tốt với tiểu cô nương kia, vừa cứu ta…
Cấp độ quá cao, đôi khi cũng là một loại phiền não.
Tựa như Hoàng Đế cổ đại, nghe nói nạn dân không có gạo ăn, rất nhiều người bị chết đối, hỏi bọn hắn tại sao không ăn thịt thay cơm!
Trong đầu Điềm Điềm nghĩ đó là chuyện đương nhiên, nên nàng không biết, nàng bởi chuyện đương nhiên đó mà sớm bại lộ thực lực bản thân.
Đương nhiên, trên thực tế Điềm Điềm còn kinh khủng hơn tưởng tượng của Chu Văn.
Trúc đao trong tay Chu Văn liên tục trảm kích, thân thể mập mạp kia của Cao Đại Uy lại nhanh kinh người, giống như Heo Phi Thiên trong truyền thuyết, thời điểm vọt tới không trung,