Trừ bỏ thân pháp của Chu Văn đủ nhanh đủ linh hoạt, còn vì do ảnh hưởng của Huệ Hải Phong, nên tốc độ của Phi Thiên đã chậm hơn nhiều, Chu Văn thành công né tránh từng tia sáng.
Hơn nữa không biết phải có ảo giác hay không, Chu Văn cảm thấy lực lượng của Phi Thiên biến dị đã yếu hơn nhiều, cường độ của chùm sáng rõ ràng đã chậm lại.
Phi Thiên biến dị xuất thủ công kích Chu Văn, nói rõ tâm cảnh đã loạn, Huệ Hải Phong chớp cơ hội nhảy lên, tiến tới sau lưng nàng, song quyền liên tục oanh kích, đánh ra ba bốn đạo ấn ký.
Phi Thiên muốn xoay người diệt sát Huệ Hải Phong, thế nhưng thân thể lại đột nhiên dừng trên không trung, chỉ thấy Khương Nghiên đã tiếp đất từ lúc nào, hiện tại dùng sức kéo trường tiên, cứng rắn kéo thân Phi Thiên biến dị xuống, khiến Phi Thiên không thể tiếp tục phi hành.
Chu Văn thấy tử quang lập lòe trên người Khương Nghiên, yêu dị như yêu linh, trường tiên trong tay cũng tản ra tử quang lộng lẫy, tựa như một đầu hấp huyết yêu quái, không ngừng run rẩy thôn phệ.
- Chết đi cho ta!
Chung Tử Nhã điên cuồng chém, từng đạo huyết sắc kiếm quang chém về phía Phi Thiên, chém ra từng đạo vết máu.
Tuy rằng vết thương không sâu, thế nhưng lại là lần đầu Phi Thiên bị thương.
Phi Thiên biến dị nổ mạnh hết đà, động tác của nàng càng ngày càng chậm, tựa như trên người có đại sơn trấn áp, hơn nữa lực lượng của nàng cũng càng ngày càng yếu, mà lực lượng của Khương Nghiên lại càng ngày càng mạnh.
Phanh!
Khương Nghiên như Yêu Thần hóa thân, kéo mạnh trường tiên trong tay, cứng rắn quang thân hình Phi Thiên ra ngoài, đập vào trên vách đá, đập ra một cái động lớn, Phi Thiên biến dị há miệng phun máu.
Trường kiếm trong tay Chung Tử Nhã cũng chém xuống, kiếm quang chém trên đỉnh đầu Phi Thiên biến dị, thân kiếm tiếp xúc tới xương.
Tròng mắt Phi Thiên biến dị lập tức ánh lên một tia ác độc, đột nhiên đứng dậy ôm lấy Chung Tử Nhã, từ trong cơ thể bộc phát ra một cỗ lực lượng khổng lồ.
- Không tốt… nàng ta muốn tự bạo…
Huệ Hải Phong lớn tiếng kêu.
Chung Tử Nhã liều mạng giãy giụa, thế nhưng lại không thoát được. Khương Nghiên kéo mạnh trường tiên, thế nhưng lại chỉ có thể kéo Phi Thiên cùng Chung Tử Nhã tới, không thể đem bọn họ tách ra.
Chu Văn đứng cách Chung Tử Nhã không xa, lòng thầm sinh một ý niệm, đột nhiên vung một chưởng tới sau lưng Chung Tử Nhã.
Một chưởng này hắn dùng tới toàn lực, Hôi Tẫn chưởng mang thoe ám kình cường đại, hung hăng vỗ lên lưng Chung Tử Nhã.
Phanh!
Thân thể Chung Tử Nhã không sao, thế nhưng Phi Thiên biến dị trước người hắn như chịu một đòn nghiêm trọng, miệng phun máu tươi, lực ôm Chung Tử Nhã cũng yếu đi nhiều.
Chung Tử Nhã đột nhiên toàn lực giãy, thoát khỏi cánh tay nàng, tàn nhẫn đạp một cước đá bay Phi Thiên.
Phanh!
Vừa bay ra, thân thể Phi Thiên biến dị đột nhiên nổ mạnh, khí lưu hắc sắc khủng bố cuốn lấy đám Chu Văn, thổi bay cả đám ra ngoài, trong lúc nhất thời, hang đá rung lên không ngớt.
- Các ngươi không sao chứ?
Huệ Hải Phong bò ra từ trong đống đá vụn, toàn thây đẫm máu, mặt xám mày tro, tựa như mới bò ra từ nghĩa địa.
- Ta không sao.
Khương Nghiên đứng lên từ một nơi khác, trừ bỏ trên người có chút dơ bẩn, ngoài ra cũng không có việc gì.
- Ta có sao.
Chung Tử Nhã ghé vào đùi một tôn tượng đá, sau lưng đầy thịt nát, bị thương rất nặng.
Chu Văn cũng bị thương không nhẹ, tương tự như Huệ Hải Phong.
- Không chết là tốt rồi.
Khương Nghiên kiểm tra thương thế cho Chung Tử Nhã, cười nói,
Hiển nhiên cũng không nguy hiểm tới tính mạng, chỉ là trọng thương hơi nặng thôi.
- Ngươi nói vậy cũng được sao?
Chung Tử Nhã hữu khí vô lực nói:
- Đừng nói nhiều, mau tìm xem Phi Thiên biến dị có tuôn ra thứ gì không, nếu không có gì, chúng ta bị thương uổng a.
Trạng thái của Khương Nghiên là tốt nhất, hắn qua lật đá