Thời điểm Chu Văn rời đi, trên cổ xuất hiện thêm một cái vòng cổ, kỳ thật chính là một cái sợ tơ sỏ xuyên qua hạt châu làm từ ngà voi.
Đây là quà Vương Minh Uyên cho hắn, nói đây là đồ hắn tự mình chế tác, nguyên bản muốn chế tác bốn cái, định đưa mỗi người một cái, bây giờ Chu Văn phải rời khỏi đây một thời gian, nên làm cái vòng này trước, đưa cho hắn.
Sáng sớm hôm sau, A Sinh tới đón Chu Văn cùng Lý Huyền, Âu Dương Lam cũng có mặt, cố ý dặn dò Chu Văn mấy câu:
- Tiểu Văn, Lam tỷ không lo lắng năng lực của ngươi, chỉ sợ ngươi chủ quan, sơ sẩy. Lúc tới Thánh địa, nhất định phải chú ý hậu nhân Lục đại anh hùng, lúc trước An Thiên Tá cùng hậu nhân Lục đại anh hùng kết oán quá sâu, bọn họ khẳng định sẽ nhắm vào ngươi. Vạn sự an toàn là nhất, nếu có thể đạt được đặc thù thể chất thì tốt, nếu không lấy được thì thôi.
- Lam tỷ, ta đã biết.
Chu Văn khẽ gật đầu.
Nếu trước đây, hắn cũng chẳng để ý đặt thù thể chất ở trong lòng, nhưng hiện tại vì đột phá, Chu Văn nhất định phải tranh phải được.
- Sinh ca, huynh lái xe không phải quá chậm đi.
Lý Huyền không dám gọi hắn là A Sinh, đều gọi là Sinh ca.
Lần trước, Lý Huyền nói qua với Chu Văn, A Sinh tuy chỉ do An Thiên Tá nhặt về, không phải người An gia, nhưng An Thiên Tá lại coi hắn không khác gì huynh đệ ruột thịt.
ở An gia, A Sinh là người trầm ổn, nhưng ở bên ngoài hắn lại rất dọa người.
- Đây là theo sự phân phó của phu nhân, đường đi có nhiều tuyến, trên đường cũng an toàn, đi Thánh địa phải qua mấy cái Dị thứ nguyên lĩnh vực, tiện đường cho các ngươi đi coi thử.
A Sinh đáp.
- Gần chỗ Tần Lĩnh này có một cái, tên nó là gì ta không nhớ.
A Sinh trả lời rất đơn giản.
Sau khi nghe được hai chữ Tần Lĩnh, sắc mặt Lý Huyền thay đổi:
- Sinh ca, ngươi đừng nói sẽ đưa chúng ta đi Tần Lĩnh Dị thứ nguyên lĩnh vực chứ? Nghe nói ở đó, Dị thứ nguyên sinh vật vô cùng đáng sợ, không có năng lực Sử thi, đi vào chính là thập tử nhất sinh.
- Cũng không có khoa trương như vậy, cùng lắm cửu tử nhất sinh.
A Sinh nói.
- Có gì khác nhau sao?
Lý Huyền trong lòng chửi thầm.
Chu Văn đối với địa phương đó không có quá nhiều hiểu biết, lại hỏi:
- Tần Lĩnh Dị thứ nguyên lĩnh vực đáng sợ vậy sao?
- Đáng sợ sao? Ngươi không biết chô đó khủng bố như vậy đâu, nghe nói thần thoại Côn Luân trong truyền thuyết chưa?
Lý Huyền bĩu môi nói.
- A Sinh không phải nói đi Tần Lĩnh sao? Cùng Côn Luân lại có quan hệ gì?
- Côn Luân trong truyền thuyết thần thoại cổ đại, chính là Tần Lĩnh, mà cũng không phải là Côn Luân sơn hiện tại, chúng ta đang ở đông khu Tần Lĩnh.
- Trong Dị thứ nguyên lĩnh vực, có vô số Dị thứ nguyên sinh vật cường đại, bình thường không có nhân loại đi vào, đỉnh cấp nhân loại đi vào, cũng phải cẩn thận, nếu không cũng phải ngã xuống trong đó, đừng nói đám Truyền kỳ cặn bã như chúng ta.
Lý Huyền hỏi lại một câu.
- Sinh ca, ngươi không thật sự đưa chúng ta đi Tần Lĩnh Dị thứ nguyên lĩnh vực chứ?
- Đi.
A Sinh trả lời ngắn gọn.
Lý Huyền phát hiện, hắn đi cùng Chu Văn, dường như là một quyết định sai lầm.
Nói chung không phải hắn sợ Tần Lĩnh, địa phương hung hiểm kia, căn bản A Sinh cũng không có khả năng bọn hắn đi chịu chết.
Dọc đường đi, A Sinh lái xe không hé răng một lần, Chu Văn cầm điện thoại di động chơi trò chơi, làm hắn một mình chán nản.
- Trò chơi ngươi chơi hay lắm sao? Ngươi một đường chỉ có cày kiến, không biết giết bao nhiêu con, phải chăng lũ kiến trêu chọc ngươi? Ngươi nếu hận lũ kiến như vậy, sao không trực tiếp tìm kiến thật mà giết, hà tất phải làm như vậy?
Lý Huyền buồn bực nói.
- Ừ.
Chu Văn lên tiếng, sau đó tiếp tục cày kiến.
Lý Huyền