A Sinh cùng Lý Huyền hiển nhiên cũng chú ý tới, đều ghé vào trên vách núi đá mặt không dám nhúc nhích.
Đại điểu mở ra hai cánh, sau đó đột nhiên một vỗ cánh, ba người Chu Văn đốn giác không ổn, chỉ cảm thấy một cơn lốc bốc lên dựng lên, trực tiếp đem thân thể bọn họ cuốn lên.
Phanh! Phanh! Phanh!
Ba người đều quăng ngã trở về trên mặt thạch đài, quăng ngã mắt đầy sao xẹt, một hồi lâu mới đứng lên.
Sau khi quay đầu nhìn lại, khỏa đại thụ kia, lại không thấy thân ảnh đại điểu, nhìn trái nhìn phải, không phát hiện bóng dáng nó, như thể nó bay về trong hốc cây.ư
- Xem ra nó đã sớm biết chúng ta ở chỗ này, nếu nó không có giết chúng ta, vì cái gì lại muốn đem chúng ta lưu lại nơi này? Chẳng lẽ đem chúng ta trở thành tồn lương, tính toán lưu trữ ăn Tết?
Lý Huyền còn có tâm tình nói giỡn.
- Có phải hay không trở thành lương thực dự trữ, không thể nói trước được, có điều chắc chắn nó muốn lưu lại chúng ta ở đây.
Chu Văn nói.
- Nếu nó không có giết chúng ta, chúng ta đây vẫn còn có cơ hội, nghĩ lại cái biện pháp khác đi.
A Sinh nhìn nhìn mọi thứ xung quanh nói.
Dù sao đại điểu cũng đã sớm theo dõi bọn họ, suy nghĩ nhiều cũng vô dụng, Chu Văn chán nản, lọ mọ trên bình đài, muốn tìm vật gì đó hữu dụng.
- Thứ này không tồi!
Lý Huyền ở khoang điều khiển một chiếc xe vận tải tìm được rồi một quyển hoa công tử tạp chí.
Chu Văn nhặt một lọ đồ uống, nhìn xem hạn sử dụng còn có hơn một tháng nữa, liền mở ra vừa uống vừa đi tới trước một chiếc xe việt dã, xe việt dã kia thoạt nhìn kiểu dáng cũ xưa, đèn pha toàn bộ nát, thân xe cũng biến hình nghiêm trọng.
Thân xe tràn đầy bùn đất, bên trong cũng không khác lắm, thoạt nhìn không có thiếu chịu gió thổi mưa xối, chiếc xe ở chỗ này khoảng một thời gian rất lâu.
Chu Văn hướng bên trong nhìn, thấy trên ghế sau có một cái nôi tràn đầu bùn đất, nghĩ thầm:
- Chủ nhân chiếc xe này, hẳn mang theo hài tử, không biết bọn họ như thế nào, hy vọng không có việc gì đi.
Trong xe có quá nhiều bùn đất, dường như không có vật gì hữu dụng, Chu Văn chuẩn bị xoay người rời đi, ánh mắt đột nhiên nhìn thấy trong khung xe có một vật giống cây côn tràn đầy bùn đất.
Chu Văn lấy tay nắm chắc vật kia, đem vật kia rút ra.
- Đây là một cây đao.
Chu Văn đem bùn đất bên ngoài lau, lộ ra chân dung đồ vật bên ngoài, là một cái vỏ trường đao.
Đao là loại đao thẳng, cho nên vỏ đao cũng thẳng, cùng chuôi đao gắn đằng dưới, thoạt nhìn giống như cây gậy dài tầm bốn thước.
Lúc lau khô mới phát hiện, thiết kế của thanh đao giống như một thanh trúc, đuôi đao chính là một đoạn họa tiết trúc, phía dưới đuôi đao là vỏ đao, nếu chỉ nhìn qua, người ta còn tưởng rằng đây là một cây trúc côn.
Trên thực tế chuôi đao cùng vỏ đao đều là kim loại chế tạo mà thành, trên tay phi thường nặng.
Chu Văn thử rút một chút, lại không thể rút thanh đao ra.
- Chu Văn, ngươi đang làm gì vậy?
Lý Huyền chạy tới, nhìn chằm chằm trúc đao trong tay Chu Văn.
- Ta phát hiện một cây đao, nhưng không nhổ ra được.
Chu Văn thử vài lần, không thể rút thanh đao ra, không khỏi giật mình.
Sức mạnh của hắn vô cùng lớn, ngay cả thép cũng có thể bẻ gãy, thế nhưng không thể nào đem trúc đao rút ra, điều này thực sự làm hắn ngoài ý muốn.
- Ngươi đùa ta à, ngươi thấy thế nào, đây là một cây trúc côn, làm gì có đao?
Lý Huyền nhìn trúc đao trong tay Chu Văn nói.
- Không, nó chính là một thanh đao, tên của thanh đao đó là trúc đao.
A Sinh nghe được đoạn hội thoại của hai người, đi tới nhìn thanh trúc đao này, có chút giật mình hỏi:
- Trúc đao này, ngươi tìm thấy ở đâu?
- Tại chiếc xe này.
Chu Văn chỉ chỉ bên cạnh xe việt dã nói:
- Không biết, lưỡi đao bên trong đã rỉ xét, ta không thể rút cái đao này ra.
A Sinh chui vào bên trong xe việt dã, một bên tìm tòi một bên nói:
- Tài liệu đúc trúc đao là nguyên kim, ngay cả vỏ đao cũng không gỉ xét, đừng nói đến thân đao, cây đao này có thiết kế đặc thù, ngươi vận chuyển, rút ngược kim đồng hồ một chút, có thể rút thanh đao ra.
Chu Văn dựa theo lời A Sinh nói, chuyển động chuôi đao, tuy rút ra hơi nặng tay, có điều thật sự chuyển động, hướng ra bên ngoài một chút, tức khắc đem thanh đao rút ra một đoạn.
Thân đao giống như