- Cái này hình như giống mảnh vỡ của vỏ trứng.
A Sinh quan sát tỉ mỉ mảnh vỡ, trầm tư sau một lát nói ra.
- Mảnh vỡ vỏ trứng?
Chu Văn quan sát tỉ mỉ sáu cái mảnh vỡ, quả nhiên thoạt nhìn có chút giống vỏ trứng sau khi vỡ vụn, hình dạng bất quy tắc.
Mà lại những cái kia mảnh vỡ đều mang đường cong, càng thêm kiến Chu Văn xác định lời A Sinh nói không sai, những mảnh vỡ này, tám chín phần mười là vỏ trứng sáu con chim nhỏ.
- Chúng nó đem vỏ trứng trước mặt mình làm cái gì? Chẳng lẽ muốn mời ta ăn vỏ trứng? Ăn trứng chim ta vẫn được, ăn vỏ trứng ta không thể được.
Chu Văn trong lòng phiền muộn, cũng không quản chúng nó có thể hay không nghe hiểu, ho nhẹ một tiếng nói với chúng:
- Cám ơn hảo ý các ngươi, ta không ăn vỏ trứng, chút vỏ trứng này, các ngươi tốt nhất nên tự xử đi.
Cũng không biết chúng nó không có nghe hiểu, hay là có cái nguyên nhân gì khác, sáu con chim nhỏ xếp thành một nhóm đứng trước mặt Chu Văn, trừng tròng mắt nhìn hắn, giống như không có nghe thấy hắn nói.
Chu Văn thấy chúng nó bất động, dạng này giằng co nữa cũng không phải cái biện pháp, thế cầm lên một mảnh vỏ trứng nói ra:
- Ta muốn một mảnh, có thể để ta, quay đầu lấy về, từ từ ăn.
Chu Văn cầm lấy vỏ trứng, chỉ cảm thấy vỏ trứng có vẻ bóng loáng ngọc thuận, cầm trong tay có cảm giác ấm áp, như cầm vào ôn ngọc trong truyền thuyết, nếu không gặp qua lũ chim này, chắc chắn không thể nghĩ tới đây là một khối vỏ trứng.
Chu Văn nói xong, đem mảnh vỡ bảo vào túi quần áo mình, hi vọng có thể lừa dối bọn chúng.
Không nghĩ tới thật đúng lúc, Chu Văn vừa cầm mảnh vỏ trứng vụn, năm con tiểu điểu khác ngậm chính vỏ trứng của mình chạy về, chỉ còn có một con tiểu điểu bị Chu Văn cầm vỏ trứng kia, còn đứng tại chỗ, ngây ngốc nhìn Chu Văn.
Chu Văn cuối cùng thở dài một hơi, nếu như một ít tiểu điểu này khăng khăng muốn cho hắn hiện tại ăn mảnh vỡ vỏ trứng, Chu Văn biết rõ không địch lại, lại cũng chỉ có thể liều mạng đánh một trận, cái đồ chơi này hắn ăn không trôi.
- Không biết con tiểu điểu còn định làm cái gì đó?
Thời điểm Chu Văn đang đang suy tư, thấy đại điểu trên thân cây gỗ cháy đen, hai cánh giương ra, lập tức gió nóng quấn lấy Chu Văn ba người, như vòi rồng, đem bọn hắn cuốn lên giữa không trung, trực tiếp ném ra bên ngoài hốc cây.
Ba người chỉ cảm thấy giống như đằng vân giá vũ, trước mắt đều là một mảnh vặn vẹo kim quang , chờ lực lượng kinh khủng kia biến mất, thời điểm ba người ngã xuống đất, lúc này mới phát hiện trước mắt vậy mà không có cây Ngô đồng, mà tại trên sơn đạo, bên cạnh là hàng rào trên đường núi, còn có dấu vết bị đụng qua, đây là địa điểm trước đó bọn họ dừng xe.
Lý Huyền nhìn xung quanh một chút, không có phát hiện bóng dáng đại điểu, không khỏi kinh hỉ nói:
- Chúng ta đã trở lại chỗ cũ, đại điểu kia vậy mà thả chúng ta?
Chu Văn cũng mừng rỡ, tuy nhiên lại đột nhiên nghe được tiếng chim hót, không khỏi lạnh cả tim, nhưng lại suy nghĩ cẩn thận, cảm thấy có chút không đúng, tiếng chim hót có chút non nớt, không có chút uy năng kinh khủng, không phải là đại điểu, mà chính là tiểu điểu.
Chu Văn cúi đầu xem xét, thấy một con chim nhỏ ngây ngốc lăng đứng tại bên chân của hắn, lệch ra cái đầu đang xem hắn.
- Con tiểu điểu này cũng bị cuốn theo chúng ta sao?
Trong lòng Chu Văn giật mình, nghĩ lại một chút, cảm thấy có khả năng không phải sai lầm của đại điểu.
Trước đó sáu con tiểu điểu đưa sáu mảnh vỡ vỏ trứng cho hắn lựa chọn, Chu Văn cảm thấy có chút kỳ quái, khi đó còn không có nghĩ nhiều như vậy, hiện tại đột nhiên thấy có một con tiểu điểu cùng bị cuốn theo hắn, ý nghĩ trong lòng hắn chợt lóe.
- Thời điểm trước đó, lựa chọn mảnh vỡ trứng, thật ra là lựa chọn tiểu điểu đi theo? Ta chọn trúng con tiểu điểu nào thì con nấy đi theo ta sao? Nếu như vậy, nếu như ta cầm cả sáu mảnh không biết sẽ như thế nào?
Chu Văn đưa tay nâng tiểu điểu lên, con tiểu điểu kia không hề phản kháng, mặc sức để Chu Văn đem nó ôm ấp, nghiêng đầu nhỏ, con mắt tròn trịa nhìn chằm chằm Chu Văn.
- Lão |Chu, đại điểu không phải đem con tiểu điểu này tặng