- Đốc quân, người ngài mời đã đến, có mời họ lập tức lên đường chạy tới huyện Trác Lộc hay không?
A Sinh đi vào trong văn phòng An Thiên Tá nói.
-Để bọn hắn ở biệt quán nghỉ ngơi, chờ ta xử lý sự vụ xong, cùng nhau đi tới Trác Lộc.
An Thiên Tá nói.
-Đốc quân, ngài muốn đích thân đi Trác Lộc sao?
A Sinh nghiêm nghị nói.
-Mẹ ta ở đó, nếu ta không đi, làm sao có thể yên tâm.
An Thiên Tá nói.
-Đốc quân, xin ngài nghĩ lại, coi như ngài đi, phu nhân cũng sẽ không bởi vì ngài thỉnh cầu mà hồi tâm chuyển ý, lúc trước đã không thể mời Phu nhân trở về được, hơn nữa nếu ngài không ở lại, bên Kỳ Tử sơn xảy ra vấn đề gì, cũng không có cách nào giải quyết, đến lúc đó cơ nghiệp An gia nhiều năm tích lũy, sẽ hủy trong chốc lát, Lạc tiểu thư nếu biết, cũng sẽ không cao hứng.
A Sinh nói.
Nghe được ba chữ Lạc tiểu thư, ánh mắt An Thiên Tá lộ ra mấy phần dị dạng, có điều hắn lạnh giọng nói:
-Ít nói chuyện Tiểu Lạc thôi. Trăm thiện hiếu làm đầu, mẹ ta tại chỗ nguy hiểm như vậy, tùy thời đều có thể sẽ có nguy hiểm tính mạng, ta làm sao có thể ngồi trong nhà?
-Ta hỏi ngài, ngài đi, Phu nhân chịu trở về sao?
A Sinh hỏi.
-Không thể, nhưng ta có thể đi cùng nàng đên viễn cổ chiến trường.
An Thiên Tá nói.
-Nếu ngài làm như vậy, Lạc Dương bên này phải làm sao bây giờ? Lạc Dương không thể một ngày vô chủ, nơi này không thể thiếu ngài. Hơn nữa ngài đi cùng Phu nhân đi vào viễn cổ chiến trường, nàng vẫn nhận nguy hiểm như bình thường? Ngài không thể cam đoan Phu nhân nhất định bình yên vô sự?
A Sinh nói.
-Ta không đi, nàng càng nguy hiểm hơn.
An Thiên Tá lại rất cố chấp.
-Phương pháp an toàn nhất, vẫn là khuyên Phu nhân trở về.
A Sinh nheo mắt lại nói.
-Khuyên như thế nào? Ngươi đi khuyên sao?
An Thiên Tá nhếch miệng, tính cách Âu Dương Lam hắn rõ rành rành, nếu nàng quyết định muốn đi, không ai có thể khuyên nàng trở về.
-Đương nhiên ta không được, tuy nhiên có một người có khả năng.
A Sinh nói.
-Người nào? Phong thúc sao? Hắn sợ là cũng không được, nếu như hắn đi, mẹ ta chưa chắc trở về.
An Thiên Tá khẽ lắc đầu, Âu Dương Lam không thể vì Chu Văn, mà bỏ tư tưởng và nguyên tắc của mình.
Sở dĩ nàng chọn Chu Lăng Phong, bởi một trong những nguyên nhân, Chu Lăng Phong là một nam nhân tôn trọng nàng.
-Phong thúc đương nhiên không được, tuy nhiên có một người có thể?
A Sinh nói.
-Còn có ai?
An Thiên Tá khẽ nhíu mày, không nghĩ ra A Sinh nói tới ai.
-Đốc quân, ngài quên rồi sao, còn có Chu Văn, Phu nhân để Chu Văn đi thay An Tĩnh mạo hiểm đi Thánh địa, mặc dù Chu Văn bình yên trở về, nhưng hắn bởi vậy mà đắc tội lục đại gia tộc. Với tính cách của Phu nhân, tất nhiên sẽ cảm thấy có lỗi với Chu Văn, lại thêm quan hệ của Chu Văn với lão hiệu trưởng, nếu như Chu Văn chịu đi khuyên nhủ, Phu nhân có khả năng hồi tâm chuyển ý. Có thể ta nói câu này ngài không thích nghe, nhưng Chu Văn đi so với ngài và An Tĩnh đi, có tác dụng hơn.
A Sinh nói.
-Không được, chuyện An gia, không cần một ngoại nhân nhúng tay. Huống hồ hắn chỉ là một Truyền kỳ học sinh, đi Trác Lộc, chỉ thêm phiền toái.
An Thiên Tá trực tiếp phủ định.
-Chỉ sợ đối với Âu Dương lão tiên sinh, Đốc quân ngài mới là người ngoài, hắn đối với Chu Văn tốt hơn ngài, hơn nữa Chu Văn lần này chủ động yêu cầu đi Trác Lộc, thuận tiện cho hắn gặp Phu nhân một thoáng, ta cảm thấy thích hợp hơn.
A Sinh nói.
A Sinh nhíu mày suy tư trong chốc lát, lúc này mới lên tiếng:
-Để ý hắn, đừng để hắn gây phiền toái gì, nếu hắn tự nguyện đi, không quan hệ gì tới An gia chúng ta, nếu hắn chết ở đó cũng không trách ai được.
-Đốc quân yên tâm, ta sẽ để ý hắn, không cho hắn gây chuyện.
A Sinh vội vàng nói.
Chu Văn được A Sinh thông báo, ngày mai phải lên đường đi Trác Lộc, cho nên hôm nay Chu Văn phải đi đến chỗ Vương Minh Uyên cáo biệt.
-Ngươi muốn đi Trác Lộc?
Vương Minh Uyên nghe Chu