A Sinh không do dự nữa, một bên tránh công kích của Tử đằng, một bên chặt đứt Âm Dương Tử Khí Linh Đang, lần A Sinh không tự tay cầm, hơi dùng sức đẩy Âm Dương Tử Khí Linh Đang bay lên.
Âm Dương Tử Khí Linh Đang bay về phía Chu Văn, Chu Văn đưa tay tiếp xúc, Âm Dương Tử Khí Linh Đang biến thành một đoàn tử khí xuyên qua da hắn, không cần Nguyên khí ấp nó, nó biến thành một hình xăm giống hoa lao kèn khắc trên thân Chu Văn, khiến Chu Văn vui mừng quá đỗi.
Trứng Sử thi Phối sủng bình thường, Chu Văn gần như không thể ấp, nhưng Âm Dương Tử Khí Linh Đang đặc biết vô cùng, không cần ấp, khiến Chu Văn được một đầu Sử thi Phối sủng.
Rất nhanh A Sinh chọn lấy một Tử đồng lục lạc mới, Chu Văn tiếp được lần nữa, lại được thêm một đầu Sử thi Phối sủng nữa.
Cái Tử đồng lục lạc cuối cùng, A Sinh tiếp được, cuối cùng hắn cũng được hai cái Âm Dương Tử Khí Linh Đang.
Sau khi bốn cái Âm Dương Tử Khí Linh Đang bị hái xuống, Tử đằng đột nhiên ngưng kết lại.
Một cơn gió thổi qua, cây Tử đằng lập tức hóa thành tro bụi.
Đám người đều nhìn Chu Văn với ánh mắt khác thường, A Sinh ra hiệu mọi người lên xe lên đường.
-Tiều huynh đệ, ngươi làm sao phát hiện ra, những Tử đồng lục lạc kia e ngại công kích vật lý?
Tửu gia ngồi trên xe mở miệng nói.
Mấy người khác cũng nhìn về phía Chu Văn, trong thời gian ngắn như vậy, có thể tìm được vấn đề then chốt, không phải chuyện đơn giản.
-Ta cũng nghe được chuyện xưa của Tửu gia, mới suy đoán được.
-Chuyện xưa của ta?
Tửu gia có chút ngạc nhiên.
Chu Văn tiếp tục nói:
-Đúng, là chuyện xưa của ngài, ngài không phải nói, những cây phi đao kia không công kích ba người Tỉnh Đạo Tiên sao? Ta suy nghĩ, nhất định phải có nguyên nhân nào đó, phi đao mới không làm tổn thương ba người Tỉnh Đạo Tiên.
-Mặc dù không tìm được nguyên nhân, có điều ta lại nhìn ra vài vấn đều ngoài ý muốn. Tử đồng lục lạc chỉ công kích chúng ta, khi chúng ta tấn công nó, nói chung chúng nó không có ý thức chủ động công kích, ta nghĩ có phải những phi đao kia cũng giống như vậy. Chỉ cần ta không công kích nó, nó sẽ không công kích chúng ta, cho nên ta mới thỉnh An phó quan thử một lần, không nghĩ may mắn thành công.
-Tư tưởng thiếu niên sôi nổi, khó trách A Sinh nhìn ngươi bằng con mắt khác. Coi như ta, cũng không dám đi làm.
Tửu gia tán thưởng nói.
-Mèo mù vớ được cá rán mà thôi, chỉ dựa vào một suy đoán để An phó quan mạo hiểm, lần này hắn đúng, vạn nhất hắn sai, chẳng phải hại A Sinh sao?
Triệu Tân bĩu môi một cái, rõ ràng hết sức coi thường cách làm của Chu Văn.
Chu Văn không phản bác Triệu Tân, bởi bọn hắn không nói sai, nếu như chỉ đoán mò thôi, Chu Văn để A Sinh mạo hiểm, xác thực vô cùng thiếu trách nhiệm.
Có điều Chu Văn không phải suy đoán, biết A Sinh chắc chắn không sao, mới để hắn tới, có điều Chu Văn không nhất thiết nói rõ lý do cho người khác.
Sau đó trên đường, bọn hắn gặp không ít vấn đề, có điều mấy người trên xe đều là Sử thi cường giả, đều có tuyệt chiêu, căn bản không cần Chu Văn ra tay, đã giải quyết mọi vấn đề.
Chu Văn ngồi trên xe, chơi game, cày nhiều lần Hạnh vận tiểu hổ, nhưng không lần nào tuôn ra trứng Phối sủng.
-Lúc nào mới như Vương Lộc, mang theo Hạnh vận tiểu hổ đi bốn phía bạo trứng Phối sủng đây?
Chu Văn rất muốn có một đầu Hạnh vận tiểu hổ.
Vốn lái xe từ Lạc Dương đến huyện Trác lộc, căn bản không cần dùng đến một ngày đường, nhưng bây giờ khắp nơi đều có Dị thứ nguyên lĩnh vực, cho nên bọn hắn không phải đi thẳng được, trên đường gặp thêm nhiều vấn đề khác, đến chạng vạng tối ngày thứ tư mới đến huyện Trác Lộc.
Huyện Trác Lộc không nhiều người bình thường, đại bộ phận nhân loại đều trốn ở những thành thị lớn, chỉ