- Nếu như không phải bởi thân phận của ta, ngươi cảm thấy tại sao A Sinh phải để cho các ngươi chiếu cố ta như vậy?
Thấy Hứa Văn còn có chút lưỡng lự, Chu Văn lại che giấu lương tâm nói ra:
-Ta cùng Âu Dương Lam quan hệ rất tốt, như là thân sinh mẹ đẻ, sự quan tâm của Âu Dương Lam đối với ta không kém hơn huynh nguội Đốc quân , ngươi có thể nói cho ta biết chuyện gì xảy ra sao?
Hứa Văn do dự một chút, cảm thấy đây không phải đây là bí mật gì, đem chuyện xảy ra nói với Chu Văn một lần.
Sau khi nghe xong, Chu Văn quay người đi ra bên ngoài doanh địa.
Mặc dù Lữ Vân Tiên là Sử thi cường giả, nhưng dưới tay hắn không có người mạnh, mang sĩ quan cấp thấp đi, trên cơ bản đều là Truyền kỳ thôi, dùng năng lực bọn chúng, muốn đối phó Dị thứ nguyên sinh vật bên trong Viễn cỗ chiến trường quá khó khăn.
Sống chết của bọn hắn không quan hệ gì đến Chu Văn, nhưng nếu bọn hắn không thể cầm Thạch khí trở về, có lẽ Âu Dương Lam sẽ mất mạng, thậm chí còn có khả năng khiến lão hiệu trưởng bị nhốt bên dưới Thạch lộ, cho nên dù như thế nào Chu Văn cũng phải đem Thạch khí trở về.
-Uy, người đi đâu?
Hứa Văn thấy Chu Văn đi ra khỏi doanh trại, vội vàng đuổi theo nói.
-Ta đi giúp bọn Lữ doanh trưởng lấy lại Thạch khí.
Chu Văn nói.
-Ngươi đừng làm loạn, ngươi chỉ là một học sinh, đi theo chỉ gây phiền phức thôi.
Hứa Văn vội vàng ngăn cản Chu Văn, Lữ Vân Tiên để cho nàng chiếu cố Chu Văn, nàng không thể để Chu Văn làm loạn.
-Hứa y tá trưởng, ngươi là đội trưởng đội vệ sinh, cũng là y sư tốt nhất, vì sao người không tham gia nhiệm vụ lần này?
Chu Văn nhìn Hứa Văn hỏi.
Hứa Văn hừ lạnh một tiếng nói:
-Còn không phải vì ngươi, nếu như không phải ở lại chiếu cố ngươi, ta khẳng định sẽ được đi, cho nên ngươi ngoan ngoãn lưu lại đây, không được làm loạn?
-Vậy ngươi không định đi sao? Bên trong Viễn cỗ chiến trường nguy hiểm tầng tầng, ngươi là y sư tốt nhất, vậy lưu lại phía sau, trơ mắt chiến hữu của mình hi sinh mà thờ ơ, rõ ràng ngươi có thể cứu sống chiến hữu, nhưng bởi người không ở nơi đó, mà chết đi, lương tâm ngươi có cắn rứt không?
Chu Văn nhìn chằm chằm Hứa Văn nói từng câu từng chữ.
Hứa Văn biến sắc, có điều vẫn nói:
-Ngươi nói cái gì cũng vô dụng, nhất định phải ở lại bên trong quân doanh, chỗ nào không thể đi, bằng không ta không thể hướng Lữ doanh trưởng giao phó, cũng không có cách nào hướng An phó quan cùng Lam phu nhân giao phó.
-Lữ doanh trưởng cho ngươi bảo hộ ta đúng không?
Chu Văn suy nghĩ một chút nói.
-Không sai.
Hứa Văn gật đầu nói.
-Hắn không bảo ngươi ta không thể ra khỏi doanh trại đúng không?
Chu Văn lại hỏi.
-Cái này………
Hứa Văn có chút do dự.
-Nếu hắn không nói ta không thể ra ngoài, mà bảo ngươi bảo vệ ta, nói cách khác, ta đi nơi nào, ngươi đều phải đi theo chiếu cố ta, đúng không?
Chu Văn còn nói thêm.
Hứa Văn hơi ngẩn ra, vẻ mặt biến cổ quái.
-Tóm lại, ngươi đến cùng có muốn đi hay không?
Tầm mắt Chu Văn sáng rực nhìn chằm chằm Hứa Văn.
-Không được, ta không thể để ngươi đi mạo hiểm…
Hứa Văn thầm giãy dụa.
-Chúng ta đi ra huyết hà nhìn một chút, nếu không vượt qua huyết hà, chúng ta đứng đó chờ cũng được.
Vẻ mặt Chu Văn chân thành nhìn Hứa Văn nói.
-Cái này…..
Hứa Văn vẫn vô cùng lưỡng lự.
-Ta nhất định nhìn một chút, ngươi muốn đi hay không, chính mình quyết định đi.
Chu Văn nói xong, vòng qua Hứa Văn hướng ra cửa chính doanh trại.
Hứa Văn cắn răng, không tiếp tục cản Chu Văn, đuổi theo hắn ra khỏi quân doanh.
Hứa Văn cảm thấy Chu Văn là một thiếu gia nuông chiều, cả ngày vùi đầu trong doanh trại chơi game, vẫn phải ăn thuốc bổ, tưởng hắn không có can đảm đi vào Viễn cỗ chiến trường.
Nguyên nhân chính vẫn là nàng dao động, nếu cứ ở trong doanh trại chờ đợi, thực sự có chút bất an, kỳ thật so với Chu Văn, nàng càng muốn đi hơn, vừa rồi mấy câu Chu Văn đã làm tâm ý của nàng dao động.
-Ngươi đi tới nơi nào, đi lên.
Hứa Văn triệu hồi một đầu Bạch sư, đầu Bạch sư hùng tráng cực điểm, so với ngựa cao hơn.
Ban đầu Chu Văn cũng muốn triệu hoán tọa kỵ, có điều tọa kỵ của hắn đi không được nhanh, nên vô dụng.
Thấy Bạch sư tử của Hứa Văn chạy rất nhanh, Chu Văn vươn