- Lão sư của ta ơi, lần này ngươi đùa giỡn lớn rồi, muốn đem ta hại chết chắc.
Chu Văn có loại cảm giác dở khóc dở cười, cũng không thấy tức giận, bởi căn bản không có nghĩ đến Vương Minh Uyên lại cùng hắn đùa kiểu này, trong lúc nhất thời cũng không biết phải nói như thế nào.
Nếu như quỷ xuống cầu xin tha mạng hữu dụng, nhân loại sẽ không có nhiều người chết trong Dị thứ nguyên lĩnh vực, dù sao sinh mệnh quý giá xa so với mặt mũi nhiều người.
Trong lúc nhất thời Chu Văn cảng thấy sơn cùng thủy tận, không sinh cơ, mặc dù có Thạch khí trong tay, nhưng cái đồ chơi này không có năng lực chủ động công kích, coi như đem nó đút cho Phối sủng, không biết có hiệu quả gì đối với Phối sủng hay không, cho dù có hiệu quả, cũng không phải trong phút chốc có thể tạo tác dụng, cái này cần quá trình tiến hóa.
Mà tình huống của hắn hiện tại, sợ rằng chỉ trong vài phút sẽ bị Mị giải quyết, căn bản không có thời gian.
-Nếu không. . . Quỳ xuống cầu xin tha thứ thử một chút. . . Lão sư hẳn sẽ không đùa giỡn mạng ta..
Trong lòng Chu Văn không nhịn được bay lên cái suy nghĩ này, Vương Minh Uyên tựa hồ sẽ không đùa giỡn tính mạng của mình, cứ làm thật sự có hiệu quả hay không cũng khó nói.
Nhưng Mị không cho Chu Văn có thời gian kết thúc đấu tranh tư tưởng, đã mang theo một chưởng lập lòe tử quang hướng về Chu Văn, Chu Văn vội vàng giơ tay lên cầm Thạch khí cản.
Nhưng Thạch khí chỉ bé nho nhỏ một mảnh, còn tử quang yêu dị lại phô thiên cái địa lao tới, căn bản không ngăn lại được.
Tử quang tới người, trước mắt một mảnh tử quang, thâm chí thấy bên trong tử quang, Mị đang đưa tay cần lấy đầu hắn, bàn tay kia đã gần trong gang tấc.
Thời điểm Chu Văn cho rằng mình đã xong, đột nhiên thấy tử quang trước mặt đột ngột thu lại, Mị trước mặt hắn, thân thể tựa như bị nam châm hút vào, đột nhiên chìm xuống dưới, bộp một tiếng quỳ xuống mặt đất, khiến dòng máu dưới đất bắn tung tóe.
Chu Văn hơi giật mình, nhìn Mị trước mặt, trong lúc nhất thời không kịp phản ứng.
Chỉ thấy Mị quỳ xuống, hai tay nắm chặt mặt đất, đầu gối và hai tay đều chống xuống bùn đất, thân thể nàng run rẩy, tựa hồ đang rất cố gắng chống đỡ thân thể, tuy nhiên không thể chống đỡ nổi.
Đầu của Mị tựa hồ cũng bị lực hút vô hình hấp dẫn, một chút hướng về mặt đất, mặc cho nàng giãy dụa, nhưng không có cách nào ngẩng đầu lên.
Mị phát ra tiếng thét chói tai, toàn thân tử khí bay lên, giãy dụa đứng lên, tuy nhiên không thể động đậy, lực lượng vô hình cường đại, ép nàng chỉ có thể phục tùng.
-Là lực lượng Thạch khí phát huy tác dụng?
Chu Văn thầm nghĩ như vậy, nhưng lập tức phủ định ý nghĩ này.
Thạch khí vẫn giống trước kia, không có chút gợn sóng lực lượng nào, nếu như không trực tiếp công kích vào nó, căn bản nó sẽ không có bất kỳ phản ứng nào, vừa rồi công kích của Mị còn chưa đụng vào nó, nó làm sao có thể bộc phát lực lượng như vậy.
Nếu như nó có thể bộc phát lực lượng bảo hộ mạnh như thế, vừa rồi Chu Văn sẽ không nhẹ nhàng giết Thạch Si đơn giản như vậy.
-Không phải do tự thân Thạch khí…..Như vậy cũng chỉ còn có…Không thể nào..
Tầm mắt Chu Văn chuyển hướng vào trong tờ giấy cầm trong tay.
Đó chỉ là một tấm Bạch chỉ, lập tức phát hiện chỗ khác thường, mặc dù Bạch chỉ bình thường, không phải bảo bối gì phát sáng, nhưng ngoài trời huyết vũ tung bay, nhưng không một tia huyết vũ nào rơi trên Bạch chỉ, tựa như những hạt mưa bụi tự động vòng qua Bạch chỉ.
-Không thể nào….Lão sư….Người không phải chơi ta chứ?
Trong nháy mắt Chu Văn chỉ thấy trong nháy mắt từ địa ngục về tới thiên