Đám người Chu Văn nghe vậy, giật hết cả mình, Lữ Vân Tiên vội vàng truy vấn:
-Lục Ngưng, ngươi nói rõ ràng, chuyện gì xảy ra?
Lục Ngưng đem chuyện xảy ra nói một lần, bọn hắn đi theo dấu hiệu Âu Dương Lam để lại tìm được lối vào dưới lòng đất, A Sinh dẫn người tiến nhập thông đạo dưới lòng đất.
Kết quả vừa mới đi vào không bao lâu, lối vào đột nhiên đóng cửa, sau đó bốn phía trong những khe hở nham thạch chảy ra hàng loạt chất lỏng màu đen.
Bọn hắn nhìn kỹ, đây không phải là chất lỏng, mà một loại quái trùng như sợi tóc, những quái trùng nhiều vô cùng, giống như thủy triều, chúng nó theo lỗ chân lông tiến vào cơ thể, chẳng mấy chốc khiến người ta hôn mê.
Nếu như trong cơ thể nhiều quái trùng chắc chắn chết.
Lối đi mở không ra, hơn nữa còn phải cứu viện binh Âu Dương Lam, A Sinh hạ lệnh đi vào sâu trong lòng đất, bọn hắn chạy trốn thật lâu, cuối cùng thoát khỏi trùng triều, đồng thời tìm được một cung điện dưới mặt đất.
Kết quả A Sinh vừa mới ra lệnh thăm dò cung điện kia, mấy người Tửu gia đột nhiên đánh lén hai người Lục Ngưng và A Sinh, A Sinh không phòng bị bị rơi xuống trùng triều dưới mặt đất nứt gãy, Lục Ngưng chống lại, nhưng ít không đánh lại đông, cũng bị đánh rơi xuống hố.
Lục Ngưng chỉ nhớ nàng tiến vào bên trong trùng triều, sau đó hôn mê, tưởng mình chết chắc, không nghĩ mở to mắt thấy được bọn Chu Văn.
Chu Văn cùng Lữ Vân Tiên âm thầm nhíu mày:
-Ngươi không nhớ mình nằm trên một cỗ xe cổ quái kéo ra.
-Xe gì?
Lữ Vân Tiên cau mày nói.
Thấy Lục Ngưng xác thực không biết, Chu Văn cùng Lữ Vân Tiên đều cảm thấy nghi hoặc, theo tình huống Lục Ngưng nói, tự nhiên không thể nào là bọn người Tửu gia, đem nàng cứu ra, việc này quá cổ quái.
-Lữ Vân Tiên, nếu ngươi còn chống đỡ đưa, có thể vẽ cho ta tấm bản đồ chỉ đường cho ta được không?
Chu Văn nhìn Lục Ngưng nói.
-Có khả năng, có điều chúng ta lúc ấy chạy trốn, hướng đi chỉ có thể nhớ đại khái, khẳng định không được đầy đủ, còn một chút tiêu chí đặc thù vẫn còn nhớ kỹ.
Lục Ngưng cầm giấy bút, đưa một chút tư liệu phân tán cho Chu Văn.
-Ngươi nghỉ ngơi đi, chúng ta sẽ nghĩ biện pháp vào cứu người.
Chu Văn cầm tư liệu, chuẩn bị chơi game, đi theo lộ tuyến của bọn Lục Ngưng.
Lục Ngưng lắc đầu không nói gì thêm, bọn hắn hiện tại chỉ còn lại có ngần ấy người, làm sao có thể lại tiến vào đi cứu người, huống chi A Sinh đã rơi vào bên trong biển trùng, khả năng sống sót rất thấp, gần như bằng không.
Chu Văn không tin người như A Sinh, sẽ chết dễ dàng như vậy, huống chi lão hiệu trưởng vẫn còn bên trong, dù thế nào hắn cũng phải tiến vào cứu người.
Trở lại trường bồng của mình, Chu Văn mở điện thoại thần bí, tiến nhập Phó bản Trác Lộc, đi vào lối vào dưới lòng đất.
Trong trò chơi không xuất hiện quái xe, Chu Văn nhìn một chút tư liệu của Lục Ngưng, thao túng Nhân vật tí hon đi vào bên trong.
Trong địa đạo âm u ẩm ướt, trên thềm đá mọc đầy rêu xanh, mà hai bên vách đá có dấu hiệu nhân công đào bới, có thể nhìn ra, nơi này vốn là một hang động, được gia công một chút.
Đi vào lối đi không bao lâu, nghe bịch một tiếng, chỉ thấy lối đi cửa vào bị một đạo cửa đá ngăn chặn, bên trong lối đi lập tức tăm tối.
Loại bóng tối như thế này, khiến Chu Văn không thích ứng lắm, không có năng lực Đế Thính, thị giác đơn thuần rất yếu, không có cách nào nhìn thấy vật trong bóng đêm.
May mắn, Chu Văn còn Hắc Ám y sư, để Hắc Ám y sư phụ trên người hắn, mở Thấu thị chi quang, mắt Chu Văn lập tức bắn ra hào quang, trong vòng mười thước có thể nhìn thấy mọi vật.
Nhìn tình huống đang điễn ra, Chu Văn cảm giác tê cả da đầu,