Chu Văn thấy không ít thi thể Bạch biên bức rơi trên lối đi, trong đó có không ít kết tinh, không khỏi có chút tiếc hận.
Quái xe một mực tiến lên, hắn không biết rời khỏi quái xe sẽ có hậu quả gì, cho nên không tham đi nhặt những viên kết tinh kia, chỉ có thể tiếc hận nhìn quái xe dần xa cách nhưng viên kết tinh.
Một mảng lớn Bạch biên bức bị giết chết, như cũ có hàng loạt Bạch biên bức không sợ chết xông lên, nhìn trên đỉnh đầu, khắp nơi đều là những cái bóng màu trắng bay lượn, để cho người ta nhịn không được tê cả da đầu.
Chu Văn vừa sử dụng Thái Âm Phong, Nguyên khí còn chưa hổi phục, chỉ thấy mảng lớn Bạch biên bức lại vọt xuống, vẻ mặt hơi đổi, chuẩn bị Trúc đao, chuẩn bị chiến đấu cận thân với Bạch biên bức.
Mắt thấy mảng lớn Bạch biên bức lao xuống, Chu Văn chuẩn bị rút đao, chỉ nghe thấy tiếng ô ô, Bạch biên bức đầy trời lại dồn dập lui lại, không có một đầu Bạch biên bức nào lao xuống, chỉ dám bay quanh đỉnh động, không dám lại gần.
Ba người Chu Văn đều ngẩn người, ánh mắt nhìn về đầu xe, chỉ thấy trên tay con rối không biết lúc nào, nắm một thanh nhạc khí cổ quái, nhạc khí thoạt nhìn do đá tạc thành, thân bẹp, phía trên có mấy lỗ thủng, trông hết sức thô ráp.
Thời điểm Bạch biên bức muốn lao xuống, con rối cầm nhạc khí đặt trước mặt, mặt nó là một tấm gỗ, không có ngũ quan, không biết nó thổi hơi như thế nào, bên trong những lỗ thủng, lại phát ra tiếng vang.
Tiếng vang vừa cất lên, những con Bạch biên bức lập tức thối lui, xoay quanh trên đỉnh động không dám lao xuống.
Quái xe đi xuyên qua đàn Bạch biên bức, nhưng không bị đàn Bạch biên bức trùng kích, một đường an toàn tiến lên.
-Văn thiếu gia, không phải con rối kia là vật sống chứ?
Lữ Vân Tiên trợn mắt há mồm nhìn con rối, vốn tưởng con rối là một cái cơ giới tử vật, ai biết nó dị biến như vậy.
Chu Văn cũng nhìn con rối, con rối đứng tại đầu xe trên bàn đạp, đã không thôi động quái xe di chuyển nữa, nhưng quái xe vẫn đều đặn tiến lên, cánh tay dao động tự mình chuyển động.
Con rối đứng trên đầu xe, trong tay cầm nhạc khí bằng đá, ngửa mặt lên nhìn về phía trước, tựa hồ là đang nhìn về phương xa, nhưng nó không có ngũ quan, nên không có mắt, không biết nhìn đi đâu? Khiến người ta cảm thấy vô cùng quỷ dị.
Trong lòng Chu Văn cảm giác cổ quái, nếu nó đối với bọn có chỗ tốt, Chu Văn cũng không có ý định ra tay mới nó, nhưng hắn lo lắng, lo lắng không biết quái xe, sẽ đưa bọn hắn đi tới đâu.
Cảnh sắc trước mắt đột nhiên trống trải, Bạch biên bức đầy trời cũng lập tức tản ra, tầm mắt ba người xuyên qua đám Bạch biên bức, thấy được một mảnh bầu trời màu lam.
Hang động này khác với hang động vừa rồi, nơi này là một không gian to lớn vô biên, mắt không thể thấy phẩn cuối của không gian này, nơi xa thậm chí có khả năng thấy biển cả và hòn đảo, phía trên là một mảnh trời xanh.
Nhưng trời xanh lại lam có chút quá mức, như là Lam bảo thạch, Chu Văn cẩn thận nhìn lại, mới phát hiện bầu trời thật là một khối Lam bảo thạch.
Một khối chiếm cứ toàn bộ bầu trời, to lớn không cách nào tưởng tượng, khối này tạo thành một không gian bầu trời dưới mặt đất.
Không có Thái Dương cũng không có sao trời, bản thân Lam bảo thạch phát ra ánh sánh màu lam nhàn nhạt, chiếu sáng toàn bộ không gian dưới mặt đất, đồng thời đem toàn bộ không gian dưới mặt đất biến thành một tầng màu lam nhạt.
Một giây sau, quái xe rơi trên bề mặt đại dương màu xanh lam, Chu Văn không biết đây có phải là hải dương hay không, ngược lại hắn không nhìn thấy phần cuối, liếc nhìn, tất cả đều là nước biển xanh đậm.
Quái xe có thể chạy trên mặt biển, bánh xe trên mặt biển lưu động, lại như dẫm trên đất bằng, chạy như bay trên mặt biển, nơi nào đi qua, đều lưu lại hai vệt gợn sóng màu trắng.
-Phía dưới là cái gì?
Lữ Vân Tiên kinh hãi chỉ nước biển bên cạnh nói.
Chu Văn và Lục Ngưng quay mặt nhìn sang, chỉ thấy phía dưới biển, xuất hiện Âm ảnh to lớn, như có