Chu Văn triệu hồi ra Độc Chi Bạch Ảnh, để nó tận lực cao bay một điểm, để nó bay gần bầu trời Lam bảo thạch nhất, hy vọng có thể tránh được tai mắt Cửu Đầu Long, thuận lợi xuyên qua biển dưới mặt đất.
Chu Văn nhìn chằm chằm vào mặt biển, không phát hiện cái bóng mờ kinh khủng kia, đột nhiên, màn hình trò chơi lóe lên ánh sáng màu lam, sau đó màn ảnh đen lại, không biết Nhân vật tí hon chết như thế nào.
-Vừa rồi là cái gì?
Chu Văn nhíu mày nhìn điện thoại di động, đáng tiếc hắn không phát hiện được gì, chỉ biết đó không phải là Cửu Đầu Long, mà có thể là từ bầu trời lao tới.
-May mắn, chúng ta ngồi trên quái xe, bằng không muốn vượt qua biển dưới mặt đất, sợ phải mất mạng mất.
Chu Văn muốn bắt đầu lại trò chơi, nhưng nghe được âm thanh Lữ Vân Tiên đang phụ trách quan sát, kêu lên:
-Phía trước có lục địa.
Chu Văn và Lục Ngưng đều đứng lên, theo hướng quái xe di chuyển, Lữ Vân Tiên phát hiện, quả nhiên xuất hiện một bãi cát màu bạc, bãi cát nơi đó đẹp hơn bất kỳ bãi cát hắn nhìn thấy, hạt cát trắng mịn như tuyết.
Quái xe leo lên bãi cát, bánh xe trên bờ cát lưu lại hai hàng thật sâu vết bánh xe, tiếp tục hướng phía trước mà đi.
Vừa mới vượt qua biển cả, đằng trước lại xuất hiện sa mạc màu trắng, mênh mông vô bờ.
Vốn Chu Văn nghĩ là quái xe còn chạy thêm một hồi nữa, giống như trên hạ hải dưới lòng đất, ít nhất chạy hết khoảng một hai giờ nữa.
Nhưng Chu Văn vừa mới ngồi xuống, chuẩn bị cầm điện thoại thần bí cày Phó bản, lại nghe được thanh âm Lữ Vân Tiên:
-Văn thiếu gia, ngươi xem, đó là vật gì?
Cái mông còn chưa kịp ấm, Chu Văn không thể không đứng lên lần nữa, nhìn chỗ sâu trong sa mạc xem xét, thấy xa xa trên đất cát, lại treo một vật như lá cờ vậy.
Sở dĩ nói như lá cờ, bởi vật kia cột cờ, quanh co khúc khuỷu, đồ án hình như là một đầu rắn lớn không vuốt thẳng, lập lờ trên cát, trên đỉnh cờ treo một khối không biết là da thú hay vật gì, rách tung tóe đen sì.
Chu Văn ngưng mắt nhìn, loáng thoáng thấy đồ án trên đồ vật đó, có điều không có Đế Thính, thị lực của hắn rõ ràng không thể bằng Lữ Vân Tiên và Lục Ngưng.
Sắc mặt Lục Ngưng biến hóa, thanh âm quái lên:
-Đồ án phía trên lá cờ kia, giống đồ án bọn ta gặp trong tòa cung điện kia.
-Đồ án gì?
-Ngươi xác định không nhìn nhầm?
Chu Văn hỏi.
Lục Ngưng lại nhìn trong chốc lát, khoảng cách gần lại, rồi mới lên tiếng:
-Không sai, đây là đồ án kia, là một mỏ neo thuyền hình tam giác, phía trên còn vẽ một nữ nhân tóc có gò má, tóc dài, bởi đồ án này quá kỳ quái, nên lúc đó ta nhìn mấy lần, có ấn tượng vô cùng sâu sắc.
-Mỏ neo thuyền có vẽ một nữ nhân.
Chu Văn thầm giật mình, món đồ kia hắn đã gặp, nhưng không nghĩ chỗ này, lại có.
-Đúng vậy, mỏ neo thuyền, mặc dù ta không biết người nào phát minh, nhưng căn cứ vào một chút phát hiện trong lịch sử, thời gian xuất hiện mỏ neo không quá sớm, ít nhất trước có thuyền lớn, sau đó mới có mỏ neo thuyền. Mà thần thoại Trác Lộc lúc ấy, không thể không nghe nói có thuyền lớn gì cả, mà nơi đó xuất hiện đồ án mỏ neo khiến người ta ấn tượng sâu sắc.
Lục Ngưng còn nói thêm.
-Bức đồ án kia, không phải có người sau khi vào, khắc?
Lữ Vân Tiên trầm ngâm nói.
-Lúc trước ta cũng nghĩ như vậy, nhưng bức đồ án được khắc vào một tấm bia đá, được đạt trên bàn thạch, thoạt nhìn như đã trải qua ngàn năm tuế nguyết tẩy lễ, nhìn sắp không thấy rõ ràng, dường như không giống như mới khắc lên. Mà suy nghĩ lại một chút, thời gian cách Dị thứ nguyên phong bạo xảy ra còn không đến một trăm năm, chiến trường Trác Lộc mới xuất hiện năm gần đây, nào có ai có thể mang bia đá kia vào? Hơn nữa chất liệu bên trong thạch điện và lối kiến trúc khá thống nhất, chất liệu cũng tương tự, muốn làm giả không khỏi, quá khó