Chu Văn nhìn Minh Tú chiến đấu cùng Kim Cương lực sĩ, khóe mắt không ngừng run rẩy.
Minh Tú xác thực lợi hại, đơn thuần kỹ xảo chiến đấu mà nói, thậm chí không thua kém Chu Văn, mà hắn lại am hiểu đủ loại kỹ pháp, dạng chiêu thức gì cũng tinh thông.
Ngươi mạnh như vậy, lại chà đạp một con Kim Cương lực sĩ là có ý gì? Từ đầu đến giờ, Minh Tú đã chiến đấu với Kim Cương lực sĩ hơn một canh giờ.
Rõ ràng hắn có khả năng đơn giản vui sướng giết chết Kim Cương lực sĩ, nhưng hết lần này đến lần khác hắn hung hăng nâng lên đặt xuống, khiến Kim Cương lực sĩ bị chà đạp không thương tiếc, nó bị đánh thê thảm vô cùng, nhưng Minh Tú không chịu cho nó chết.
Ngay cả Chu Văn có chút không nhịn được, người ta là Dị thứ nguyên sinh vật, cứ tra tấn người ta như thế, ngươi thích giết thì giết, không thích giết thì mau mau xéo đi, tra tấn người ta hơn canh giờ, có ý tứ gì? Ngược đãi?
Chu Văn không nghĩ giống Minh Tú, hắn tưởng Minh Tú đang khoe khoang kỹ xảo và năng lực của hắn.
Minh Tú hết sức hưng phấn, hắn đem toàn bộ vốn liếng của mình phô trương ra, thế nhưng Minh Tú quá thiên tài, vốn liếng quá nhiều, cứ như thế biểu diễn, khiến hắn mệt nhừ cả người.
Có điều Minh Tú cảm thấy làm như vậy, Chu Văn mới hiểu rõ tình huống của hắn, mới có thể lập kế hoạch tu hành cho hắn được.
Nếu như lúc trước, Chu Văn có Đế Thính, hắn không cần nhìn Minh Tú, cũng có thể biết vị trí của hắn, quay phim cho hắn.
Hiện tại Đế Thính vẫn chưa tiến hóa xong, con mắt Chu Văn nhìn di động, không có cách nào quay chính xác Minh Tú, cho nên hắn đành nhẫn nại quay, nhưng bây giờ có vẻ không kiên nhẫn.
Cuối cùng Minh Tú đã đánh chết Kim Cương lực sĩ, để Chu Văn thay cảm giác biệt khuất cho Kim Cương lực sĩ.
-Đến lượt ngươi quay cho ta.
Chu Văn đưa máy quay cho Minh Tú.
-Được.
Minh Tú gật đầu, lấy điện thoại di động, quay Chu Văn, đứng ở phía sau hắn.
Chu Văn đã suốt ruột lắm chờ, không còn kiên nhẫn, thấy một con Kim Cương lực sĩ trực tiếp xông tới, rút Trúc đao chặt một nhát vào người Kim Cương lực sĩ, bất mãn nhìn Minh Tú, sau đó quay đầu đi ra ngoài.
-Cuối cùng có thể đi về chơi game.
Chu Văn thầm nghĩ như vậy.
Minh Tú thấy Chu Văn dùng một đao chém chết Kim Cương lực sĩ, tựa như đang suy nghĩ gì.
-Tốt, Đao pháp gọn gàng mà linh hoạt, có điều hình như không có chỗ gì đặc biệt, chẳng qua cái đao kia sắc bén mà thôi. Chờ một chút, nhất định không đơn giản như vậy, Phong Thu Nhạn nói qua, Chu Văn thích nhất đem lời nói của hắn dung nhập vào bên trong hành động, vừa rồi hắn dùng ánh mắt lộ vẻ kỳ quái nhìn ta, nhất định đang ám chỉ cái gì, bên trong một đao này, nhất định cất giấu bí mật gì, mà ta không thể lĩnh ngộ.
Minh Tú nghĩ thầm.
-Hôm nay cứ như vậy đi, nhiệm vụ tiếp theo ta sẽ thông báo ngươi.
Ra khỏi Vạn Phật động, Chu Văn nói với Minh Tú.
Minh Tú nghe Chu Văn nói như vậy, càng xác định một đao kia của Chu Văn có bí mật, bằng bằng không hắn đưa hai vạn cho Chu Văn, Chu Văn không thể không lập kế hoạch cho hắn.
-Huấn luyện viên yên tâm, trước nhiệm vụ lần sau, ta nhất định có thể lĩnh ngộ.
Minh Tú nói với Chu Văn.
Chu Văn lười dài dòng với hắn, để Minh Tú tự mình trở về, còn hắn đi tới phòng thí nghiệm của Vương Minh Uyên, nghe Vương Minh Uyên giảng bài, Vương Minh Uyên giảng bài kiểu một chút không có, rối loạn, có vẻ không có tác dụng gì, tựa như đang nói chuyện hoặc nói đừa, nhưng sau khi nghe xong, gặp một chuyện nào đó, đột nhiên phát hiện, Vương Minh Uyên giảng câu chuyện nào đó, tựa hồ tương tự tình huống như vậy, khiến Chu Văn đối mặt với những chuyện như vậy, có suy nghĩ đa chiều hơn, không chỉ dựa đơn thuần vào ánh mắt của mình.
Cho nên Chu Văn rất thích nghe Vương Minh Uyên giảng những câu chuyện có nhưng không có, có điều thời gian Vương Minh Uyên giảng không nhiều, thỉnh thoảng mới giảng bài cho bọn họ, phần lớn thời gian bố trí nhiệm