- A Sinh, ta nghĩ tới nghĩ lui, khả năng vấn đề xuất hiện trên tượng đá, ngươi để mấy chuyên gia cẩn thận kiểm tra lại tượng đá kia một chút, có điều nên cẩn thận, ta luôn cảm giác tượng đá có chút quỷ dị.
Chu Văn không thể đem hoàn toàn phát hiện của mình trong game nói cho A Sinh, cho nên phải uyển chuyển nói với A Sinh.
-Tốt, ta sẽ phái người kiểm tra tượng đá.
A Sinh rất nghiêm túc đồng ý.
Cúp điện thoại, Chu Văn tiếp túc tiến vào trò chơi, tiếp tục thử nghiệm công kích tượng đá, lần này Chu Văn đã có kinh nghiệm, Chu Văn để Nhân vật tí hon đứng xa xa, sử dụng Thái Âm Phong thổi tới.
Thái Âm Phong công phá trên thân tượng đá, tượng đá kia lại há hốc miệng, nuốt Thái Âm Phong xuống, Thái Âm Phong kinh khủng như rót vào động không đáy, bị nó nuốt sạch.
-Ngay cả Thái Âm Phong không có tác dụng gì sao?
Chu Văn khẽ nhíu mày, không thể đối phó tượng đá như thế này, phải nghĩ cách khác mới được.
-Ta còn nhớ lúc bé, gia gia kể chuyện ma cho ta, trong đó có nhiều chuyện tế tự quỷ thần. Thời đại viễn cổ, nhân loại tin tưởng có ma quỷ thần tồn tại, cho nên thường xuyên tổ chức nghi thức Tế tự quỷ thần, có chút ngu nguội tà ác, thậm chí có nghi thức dùng người sống để tế quỷ thần, bởi tượng Ngạo ở chỗ đó, chẳng lẽ cần dâng cống phẩm cho nó sao?
Mặc dù Chu Văn thấy loại ý nghĩ này có chút phi lý, có điều hắn không nghĩ được biện pháp khác, cho nên cố gắng thử một lần.
Đem người sống Tế tự tượng đá, đương nhiên Chu Văn không thể làm được, cho dù có điều kiện Chu Văn cũng không làm, cho nên Chu Văn nghĩ tới nghĩ lui, đem hai con Bạch biên bức dẫn tới trước tượng Ngạo, đem chúng làm cống phẩm hiến tế.
Nhưng Chu Văn đem hai con Bạch biên bức đến miệng tượng đá, mà tượng đá không có chút phản ứng gì.
-Chẳng lẽ phải dùng người sống?
Chu Văn suy nghĩ một chút, đem đầu Bạch biên bức đập nát, đưa nó đến trước mặt tượng đá.
Lần này tượng đá có phản ứng, hé miệng khẽ hấp, hai con Bạch biên bức bị đập đầu bị nó nuốt xuống.
Sau khi nuốt xong hai con Bạch biên bức, Chu Văn cảm giác hai bên lối đi có chút khác biệt, nhưng sự khác biệt này không nói nên lời, Chu Văn vội vàng thao túng Nhân vật tí hon tiến vào lối đi bên trái.
Sau khi bước vào lối đi, phát hiện lối đi vẫn vuông vức, không hề biến thành hình tròn, đồng thời không còn xuất hiện tinh thể sắc nhọn, trong lòng không khỏi vui vẻ, nhanh chóng đi hết thông đạo.
Lối đi không hề dài, chỉ hơn trăm mét, rất nhanh Chu Văn đã đến phần cuối, phát hiện nơi đó là một cái cửa đá, đem cửa đá kia đẩy ra, bên trong lại là một tòa cung điện.
Không đợi Chu Văn quan sát tỉ mỉ tòa cung điện, đã có một đầu Dị thứ nguyên sinh vật nhào tới, Chu Văn chỉ kịp nhìn hình bóng của nó, Nhân vật tí hon đã bị nó cắn chết.
Chu Văn thấy Dị thứ nguyên sinh vật là một sinh vật giống như hổ như sói, sau lưng mọc hai cái đuôi, toàn thân phát ra hắc diễm, hắn dùng Quỷ bộ, nhưng không né tránh công kích của quái vật kia, sợ Dị thứ nguyên sinh vật kia không kém cấp độ Thần thoại bao nhiêu.
Chu Văn chưa từ bỏ ý định, đi tới trước tượng đá, dùng hai con Bạch biên bức tế Ngạo, sau đó xoay người đi về bên phải lối đi, quả nhiên lối đi bên phải an toàn, không còn xuất hiện quái vật quỷ dị nữa.
Cuối lối đi phía bên phải, cũng có một tòa cung điện, Chu Văn vừa mới mở cửa, chỉ thấy một một đầu Dị thứ nguyên sinh vật như quái xà đứng đó, thổi một ngụm hắc khí về Nhân vật tí hon.
Chu Văn vội vàng triệu hồi Âm Dương Tử Khí Linh Đang, khẽ hút hắc khí, sau đó lắc lắc Âm Dương Tử Khí Linh Đang, đem hắc khí phun trả quái xà.