Người đàn ông trung niên cầm thẻ gỗ, cao hứng chạy đi, lại có người chạy tới lại bái thổ địa gia, rất nhanh lại lấy được có thẻ gỗ khắc địa đồ.
-Thổ địa gia này thật thần kỳ!
Lý Huyền nhìn đăm đăm.
Vương Lộc cười nói;
-Mặc dù địa vị Thổ địa bên trong thần tiên không cao, nhưng năng lực Thổ địa không yếu, hắn quản hạt mặt đất, có chuyện gì xảy ra hắn đều biết, dưới đất chôn gì hắn đều biết, chỗ nào có nguy hiểm cấm kỵ hắn đều biết, nói chúng trong địa phương hắn quản lý, hắn là đấng toàn năng. Thời đại viễn cổ, Thổ địa còn có tên gọi là Ông táo, đây là thần linh chân chính vô cùng tôn quý.
Ba người không nóng nảy, chờ những người khác đều bái xong, Lý Huyền mới tới trước tượng Thổ địa, quỳ bịch xuống, dập đầu một cái.
Quả nhiên, Lý Huyền cũng lấy được một cái thẻ gỗ.
-Hai vị, thế nào, hiện tại có cảm thấy hối hận khi không sinh ra tại Lạc Dương?
Lý Huyền cầm thẻ gỗ, khoe khoang.
-Thổ địa là người từ bi, ta cầu hắn một cái, nói không chừng hắn cho ta một tấm bản đồ.
Vương Lộc nói xong đi đến trước tượng Thổ địa, hơi hơi khom lưng bái tượng thần một cái, sau đó nói:
-Thổ địa gia từ bi, ngài cho ta một tấm bản đồ đi.
-Nếu như cầu như vậy hữu dụng, còn cần hộ khẩu làm gì? Hơn nữa ngươi không quá thành tâm, không chịu dập đầu liên tiếp…A..
Lý Huyền nhếch miệng, nhưng hắn vừa mới dứt lời, thấy trên mặt đất mọc ra một khối thẻ gỗ, lập tức há to miệng, nói không ra lời.
Vương Lộc mừng khấp khởi cầm thẻ gỗ, sau đó nói với Chu Văn:
-Ngươi cũng thử cầu xem, nói không chừng thổ địa gia từ bi, cũng cho ngươi một tấm?
Chu Văn ngẫm lại cũng đúng, hắn sinh ra ở Quy Đức phủ cách Lạc Dương không xa, nói không chừng phạm vi quản hạt của vị Thổ địa này, bao gồm nơi hắn sinh thì sao?
Coi như không có địa đồ, lễ bái một cái cũng không tổn thất gì.
Chu Văn học dáng vẻ Vương Lộc, đi tới trước tượng Thổ địa, chắp tay trước ngực, đối với tượng Thổ địa hơi cúi đầu.
-Vương Lộc vận khí tốt, ta không tính, ta không tin, người như ngươi có thể có địa đồ.
Lý Huyền nói.
Lúc Chu Văn cúi đầu, đột nhiên nghe được thanh âm tảng đá ma sát vang lên, chỉ thấy tượng Thổ địa lại lăng không lướt ngang ba thước.
-Đây là chuyện gì?
Lý Huyền trợn mắt, Vương Lộc kinh ngạc nhìn.
Chu Văn không biết tình huống như thế nào, có điều thấy trên mặt đất xuất hiện một tấm thẻ gỗ, đưa tay nhặt lên.
-Xem ra, Thổ địa lão nhân gia cảm thấy nhân phẩm ta tốt, cho nên cho ta một tấm địa đồ.
Chu Văn cầm địa đồ, cười nói với Lý Huyền:
-Xem ra hộ khẩu Lạc Dương của ngươi không hơn gì?
-Thật sự gặp quỷ.
Lý Huyền nhìn thoáng tượng thần Thổ địa lướt ngang ba thước, trong lòng kinh nghi vạn phần.
Bất luận nhìn như thế nào, đều giống tượng Thổ địa không dám nhận Chu Văn lế bái, cho nên mới dời đi.
Vương Lộc hơi nghi hoặc một chút, đánh giá tượng Thổ địa và Chu Văn, rõ ràng hơi nghi hoặc một chút.
Ba người vừa đi ra Miếu thổ địa, định tới chủ điện nhìn một chút, đã thấy một nhóm binh sĩ đến Miếu thành hoàng, nói với mọi người nơi này đã bị quân đội phong tỏa, để bọn hắn rời đi.
Lý Huyền nhìn một chút tấm bản đồ gỗ, thấy phía trên bản đồ ghi không rõ ràng, đại khái hình dạng sông núi địa hình, sau đó trên bản đồ có một cái điểm đỏ, xem như vị trí bảo tàng.
Nếu như không phải người địa phương Lạc Dương, hiểu rõ khu vực này, sợ không dễ tìm được vị trí của bảo tàng.
-Các ngươi không tìm vị trí sở tiêu của địa đồ, ta giúp các ngươi xem một chút.
Lý Huyền nói với Chu Văn và