Ngày hè sắp kết thúc, ban ngày không còn dai như vậy, ban đêm lúc tám giờ, sắc trời đã tối xuống dưới, đèn đường vây quanh học viện đã bật lên.
Tây Môn là một cái cửa hông của Tịch Dương học viện, không có khí phái của cửa chính, nhưng không tính là nhỏ, Chu Văn đưa giấy thông hành ra ngoài cho vệ binh, đi ra khỏi Tây Môn về sau, thấy một khu công viên nhỏ, Lý Mặc Bạch đang đứng tại dưới một cây đèn đường, trong tay cầm điện thoại di động, không biết đang liếc nhìn cái gì.
-Lý Mặc Bạch, ngươi muốn tìm ta có chuyện gì?
Chu Văn đi đến trước mặt Lý Mặc Bạch, trực tiếp hỏi.
Lý Mặc Bạch để điện thoại xuống, nhìn Chu Văn nói:
-Vương Minh Uyên phản bội nhân loại, tiến nhập Dị thứ nguyên, mặc dù đây là lựa chọn của cá nhân hắn, có điều đã liên lụy Vương gia và đám học sinh ngươi. Tại Lạc Dương có An gia che chở cho ngươi, nhưng ngươi không thể cả đời trốn tại Lạc Dương, cũng không có khả năng ăn nhờ ở đậu, một khi ngươi rời khỏi Lạc Dương, sau này sợ không có tốt như bây giờ, vô luận ngươi làm cái gì đều bị đánh lên danh hiệu học sinh phản đồ, tất cả mọi người đều khinh thị ngươi, vô luận ngươi làm cái gì, đều gian nan hơn người khác.
-Chẳng lẽ ta không được ở Lạc Dương mãi sao?
Chu Văn lạnh nhạt nói.
Mặc dù hắn dự định sau khi tốt nghiệp rời Lạc Dương, có điều những lời này không có khả năng nói với Lý Mặc Bạch.
Lý Mặc Bạch mỉm cười:
-Nếu ngươi là người như vậy, sẽ không phải bằng hữu Tam đệ. Ánh mắt xem người của tam đệ ta vô cùng gay go, làm chuyện gì đều mơ mơ hồ hồ, tự cho là thoải mái, thực lại chỉ đang trốn tránh vấn đề. Nguyện ý cùng hắn trở thành bằng hữu chỉ có hai loại người, một loại là ham Lý gia Tam thiếu thân phận, mong muốn chiếm chút lợi lộc trên người hắn; còn có một loại là không thèm để ý lợi lộc, kết giao với hắn.
Lý Mặc Bạch nói.
-Nếu như ngươi muốn chiếm tiện nghi, vậy ngươi càng phải chiếm tiện nghi An gia, nhưng ngươi không làm như vậy, mặc dù ta không nguyện ý tin tưởng lão Tam có vận khí tốt như vậy, nhưng ngươi đúng là dạng người thứ hai, không muốn chiếm tiện nghi người khác, làm sao mãi lưu lại Lạc Dương được chứ?
-Lời này của ngươi tương đương không nói, người bình thường làm bằng hữu chỉ có hai loại tình huống, không phải một thì hai.
Chu Văn nói.
Lý Mặc Bạch lắc đầu nói:
-Xem ra ngươi đơn thuần giống Lý Huyền, khó trách hai ngươi có thể trở thành bằng hữu. Trên thực tế, ngoại trừ bạn thân lớn lên cùng nhau, sau khi bước vào xã hội, điều kiện trở thành bằng hữu đều lấy lợi ích quan hệ làm mục đích then chốt. Nói cách khác, trên người ngươi phải có giá trị người khác xem trọng, người khác mới tới gần ngươi, sau đó chậm rãi thành lập cái gọi là tình bạn. Lão tam làm việc luôn luôn hồ đồ, tự cho là thông minh, trên thực tế chỉ là bịt tai trộm chuông, hắn tiếp tục như vậy, cường giả chân chính đều không nguyện ý cùng hắn kết giao, tự nhiên không có thể trở thành bằng hữu, người tới gần hắn, phần lớn cũng chỉ lợi dụng hắn làm kinh tế.
-Chẳng lẽ không có bằng hữu chung đam mê sao?
Chu Văn nói.
-Đương nhiên là có, nếu như là bạn đá bóng, vậy ngươi nhất định phải biết đá bóng, người khác mới tìm đến ngươi, đó là giá trị của ngươi; nếu ngươi không có giá trị, đừng hỏi người khác không tìm ngươi đá bóng?
Lý Mặc Bạch nói.
-Ngươi đến cùng muốn làm gì?
Chu Văn khẽ nhíu mày, lời Lý Mặc Bạch nói không sai, nhưng Chu Văn luôn cảm giác có điểm không thích hợp, không thể hoàn toàn tán đồng.
-Chẳng qua trò chuyện chút, hôm nay mời ngươi tới, chủ yếu muốn cùng ngươi làm khoản giao dịch.
Lý Mặc Bạch nói.
-Giao dịch gì?
Chu Văn hỏi.
-Chúng ta Lý gia vẫn có chút quan hệ với Liên bang cao tầng, đúng lúc biết được một số tin tức liên quan đến chiến trướng Trác Lộc, nếu ngươi cảm thấy tin tức này hứng thú, ta muốn ngươi giúp ta một cái chuyện nhỏ.
Lý Mặc Bạch khẽ cười nói.
-Ngươi nói trước đi, muốn ta làm cái gì?
Chu Văn không hỏi tin tức từ Lý Mặc Bạch là cái gì.
Lý Mặc Bạch lại cười nói;
-Ta cứ nói chuyện đại khái với ngươi một chút đi, lúc trước