Chu Văn không để ý bọn hắn, đi dọc theo bờ sông tiến về phía trước.
- Lý Vị Ương, chúng ta đi xem Chu Văn một chút, xem hắn muốn làm gì?
Một nữ sinh đề nghị nói.
- Làm thế không tốt lắm đâu?
Lý Vị Ương có chút lưỡng lự nói.
Nếu Chu Văn không giết những con Hỏa Giáp ngạc đó, rõ ràng hắn tới không bởi tìm Hỏa Giáp ngạc, mà Lý Vị Ương cũng rất hiếu kỳ Chu Văn, có điều theo Chu Văn, dường như có chút không ổn.
- Dung Nham hà lớn như vậy, không phải chỉ cho phép một người đi săn, Chu Văn không nói hắn muốn chiếm hết chỗ này, hơn nữa hắn không đuổi chúng ta đi?
Nữ sinh lúc trước nói thêm.
- Đúng, xã trưởng, chúng ta đi chậm rãi đằng sau, cũng gây ảnh hưởng đến hắn.
Một nữ sinh khác nói.
Ngoại trừ Trịnh Thiên Luân, nhưng nữ sinh khác đều muốn đi coi một chút, Lý Vị Ương suy nghĩ một chút nói:
- Vậy được, chúng ta tiếp tục đi về phía trước.
Mặc dù Trịnh Thiên Luân có chút không vui, có điều mọi người đều tích cực như vậy, hắn không thể phản đối, chi có thể đi theo các nàng đi về phía trước.
Có điều lần này, bọn hắn đi chậm, giữ khoảng cách với Chu Văn.
Nguyên bản Chu Văn muốn chờ bọn Lý Vị Ương đi qua, sau đó mình chầm chậm tìm đồ án nhỏ, nhưng Chu Văn rất nhanh phát hiện, thởi điểm hắn đi bọn hắn cũng đi, thời điểm hắn dừng bọn hắn cũng dừng, Chu Văn dứt khoát không để ý bọn Lý Vị Ương, chậm rãi đi ven Dung Nham hà.
Chu Văn không tìm được đồ án nhỏ, hơn nữa Hỏa Giáp ngạc ở phụ cận đều sợ Chu Văn, thấy hắn chưa đến, đã trốn chui trốn lủi vào Dung Nham hà, khiến Chu Văn chán nản.
Đi một lát, đột nhiên thấy trong Dung Nham hà, như thể có suối phun, phun những cột dung nham cao tới hai, ba mét.
Chu Văn thấy suối dung nham kia, lập tức trong lòng vui vẻ, trước khi đến đây, hắn nghiên cứu cẩn thận tư liệu Dung Nham hà, hiện tượng dung nham phun suối, hẳn là trong Dung Nham hà có Dung Nham trùng.
Dung Nham trùng là Sử thi Dị thứ nguyên sinh vật, sinh hoạt trong nham tương, nhưng nó không có năng lực thở trong nham tương, thỉnh thoảng nó phải nhoi lên thở, tựa như cá voi.
Phía sau bọn Lý Vị Ương, cũng nhìn thấy suối dung nham phun, hẳn đoán được đó là Dung Nham trùng, nhưng rất nhanh bọn hắn thấy, Chu Văn lại hướng về chỗ suối dung nham.
- Chu Văn, cẩn thận, nơi đó có Dung Nham trùng.
Một nữ sinh nhắc nhở Chu Văn.
- Ta biết.
Chu Văn đáp một câu, sau đó hắn chạy tới chỗ suối phun dung nham.
- Chu Văn không phải tới săn giết Dung Nham trùng chứ?
Một nữ suy đoán nói.
- Không thể nào, Dung Nham trùng là Sử thi Dị thứ nguyên sinh vật, mặc dù Chu Văn rất mạnh, nhưng Truyền kỳ vẫn chênh lệch nhiều Sử thi, mà Dung Nham trùng bên trong Dung Nham hà, chiếm cứ ưu thế về địa lý, làm thế nào giết được?
Một nữ sinh khác nói.
- Hẳn là hắn tới quan sát một chút đi, đừng nói học sinh, coi như những đạo sư kia, cũng nguyện ý trêu chọc Dung Nham trùng.
Trịnh Thiên Luân nói thật, loại địa phương như Dung Nham hà này, phần thắng thực sự quá nhỏ, không cẩn thận lọt vào Dung Nham hà, chết là điều không phải nghi ngờ, không có sự chuẩn bị chu đáo, ngay cả Sử thi cường giả cũng không dám mạo hiểm vào Dung Nham hà giết Dung Nham trùng.
Trong lúc bọn hắn đang nói chuyện, Chu Văn đã triệu hồi ra một thanh đại kiếm, tạo hình thanh đại kiếm thoạt nhìn dữ tợn khủng bố, không biết do Phối sủng nào biến thành.
- Xem kìa, Chu Văn muốn động thủ, quả nhiên hắn tới đây giết Dung Nham trùng.
Một nữ sinh có chút hưng phấn nói.
Trong lúc nói chuyện, Chu Văn đã chém một nhát về phía suối phun, kiếm quang sinh một đạo kiếm quang, mà kiếm quang xoay tròn,