Chu Văn không vội vã hấp thu Nguyên Khí kỹ kết tinh, thu vào túi, sau đó cùng Vương Lộc rời khỏi miếu Thành Hoàng.
-Chờ một chút, bây giờ ngươi định về làm gì?
Vương Lộc vừa đi vừa hỏi.
-Trở về đọc sách chơi game.
Chu Văn trực tiếp đem ý nghĩ trong lòng nói.
Đạo Quyết và Tiểu Bàn Nhược kinh từ đầu đến cuối không hề tìm được phương pháp ngưng tụ Mệnh hồn, mặc dù Chu Văn biết việc này không vội vàng được, người khác trước ba mươi tuổi ngưng tụ Mệnh hồn đã coi như thiên tài, hắn đã có ba cái Mệnh hồn, thực sự không tham như vậy, nhưng không thể ngưng tụ thành công, nhưng không thể ngưng tụ đối với hắn là một cái phiền phức khó chịu.
-Cả ngày đọc sách chơi game có ý gì, cùng đi với ta săn giết Dị thứ nguyên sinh vật?
Vương Lộc đề nghị.
-Không đi.
Chu Văn làm gì có tâm tư đi Dị thứ nguyên lĩnh vực, coi như hắn thực sự muốn cày quái, trong trò chơi hắn tự mình cày, hà tất trong hiện thực mạo hiểm, không cẩn thận ngủm thì toi.
Vương Lộc liếc mắt Chu Văn, muốn chửi thề, không chớp mắt, nói thêm:
-Đúng rồi, trước đó không phải ngươi muốn đi Tân Dương động săn giết Tiểu lão hổ sao, muốn đi một chuyến không?
Chu Văn vốn muốn trở về đọc sách và chơi game, nhưng khi nghe Vương Lộc nói như vậy, nhãn tính sáng lên:
-Có thể đi sao?
-Có ta ở đây, vì sao không thể đi, ngươi chắc cũng muốn có một đầu Tiểu lão hổ?
Vương Lộc cười híp mắt nói.
-Có điều kiện gì?
Chu Văn cẩn thận nhìn Vương Lộc hỏi, Vương Lộc vô duyên vô cớ muốn dẫn hắn đi săn giết Tiểu lão hổ, hắn cảm giác có chút không đúng.
-Chúng ta là đồng học, nói điều kiện gì cũng quá tục, như vậy đi, căn cứ vào nguyên tác đồng học nên hỗ trợ lẫn nhau, mỗi ngày bữa sáng của ta do ngươi phụ trách.
Vương Lộc cười híp mắt nói.
-Được, đi căng tin sớm một chút, ngươi muốn ăn cái gì cũng được.
Chu Văn đáp ứng, mặc dù mấy năm bữa sáng tốn không tốn ít tiền, nhưng so sánh với Tiểu lão hổ, thật không đáng nhắc tới.
-Ta giống như người thiếu tiền sao?
Vương Lộc lườm hắn một cái.
-Ngươi không phải nói để ta bao ngươi bữa sáng sao?
Chu Văn nghi ngờ ngờ nhìn Vương Lộc.
Vương Lộc thở dài một hơi nói:
-Đều là đồng học, ta không muốn gạt ngươi, kỳ thật ta từ nhỏ đã sinh quái bệnh, mỗi ngày giờ Thìn đều phát bệnh, thống khổ chết đi sống lại, căn bản không có cách nào rời giường, thời điểm ta phát bệnh chính là bữa sáng, thật lâu rồi ta không ăn bữa sáng, nếu ngươi không ngại, ta hi vọng ngươi có thể mỗi ngày mang bữa sáng cho ta.
-Thì ra là thế, ngươi yên tâm, chỉ cần ta còn ở học viện, sẽ mang bữa sáng cho ngươi.
Chu Văn gật đầu, trong lòng có chút thương hại Vương Lộc, không ngờ Vương Lộc còn có quái bệnh này, khó trách buổi sáng khó gặp được nàng.
-Vậy một lời đã định, chúng ta đi Tân Dương động luôn đi.
Vương Lộc hết sức hài lòng nói.
Chu Văn đi theo Vương Lộc đi về hướng Long Môn động, Chu Văn cảm giác nên quan tâm Vương Lộc một chút, lại hỏi:
-Đúng rồi, ngươi bị bệnh gì? Có biện pháp chữa trị không?
Vương Lộc trầm ngâm một lát, nghiêm trang nói;
-Mỗi ngày vào lúc giờ Thìn, ta đều bị chăn mềm phụ thể phong ấn, không thể dậy nổi, vừa có suy nghĩ rời giường sẽ thống khổ không chịu nổi, đau đến không muốn sống…
-Chăn mềm quái…Phong ấn…
Chu Văn kinh ngạc nhìn Vương Lộc.
-Ngươi không cần lo lắng cho ta, ta vẫn kiên trì, kiên quyết chống lại Phong ấn đến cùng, chỉ cần ngươi mỗi ngày, đưa bữa sáng tới đúng hạn, để ta có thể bổ sung thể lực, có đủ khí lực chống lại Phong ân là được rồi.
Một mặt Vương Lộc kiên cường nói, một bên nắm chặt nắm đấm, giống như tự động viên bản thân.
Chu Văn nhìn Vương Lộc, không biết nói gì hơn.
Hai người không đi vào cửa chính học viện, thấy A Sinh đang đứng ngoài xe.
-Chu Văn, có rảnh không? Ta có chuyện quan trọng muốn nói cho ngươi.
A Sinh đi tới nói.
-Các ngươi trò chuyện, ta về trước.
Vương Lộc vừa nói