Sau khi Á Khắc âm hiểm cười, trong tay hắn nắm một thanh huyết sắc dao găm, đột nhiên thò ra ngoài, có điều dao găm không hướng về phía Chu Văn, mà hướng về phía mặt đất.
Chu Văn lập tức cảm giác có chút không đúng, nhìn thoáng qua chỗ Huyết sắc dao găm bay tới, lập tức ý thức được vấn đề.
Cái bóng?
Nơi đó là chỗ mặt trăng chiếu xạ thân thể hắn, vị trí hình chiếu của hắn trên mặt đất, mục tiêu công kích của Á Khắc không phải hắn, mà là cái bòng của Chu Văn.
Muốn trốn đã không kịp, căn bản không có thời gian suy nghĩ, phản ứng đầu tiên của Chu Văn là triệu hoán Mệnh hồn Nghịch Sinh Cổ Hoàng ra.
Mệnh hồn Nghịch Sinh Cổ Hoàng bị triệu hoán trong nháy mắt, Huyết sắc dao găm cũng đóng trên cái bóng của Chu Văn, nhưng Mệnh hồn Nghịch Sinh Cổ Hoàng xuất hiện, những tia sáng mãnh liệt tỏa ra trên thân Chu Văn, làm phân tán cái bóng của hắn, đại bộ phận bóng do mặt trăng chiếu xuống đã ảm đạm đến không nhìn thấy.
Tim Chu Văn hơi đập nhanh, không cảm thấy thân thể có tổn thương gì, Chu Văn cầm Bá Kiếm và Trúc đao, chém về phía Á Khắc.
Đầu Á Khắc co rụt lại, Bá Kiếm trảm vào không khí, nhưng Trúc đao trảm về phía hông hắn, tuy nhiên lại phát hiện hắn chỉ trảm vào y phục của Á Khắc, người Á Khắc biến mất không thấy.
Bành bành! Bành bành!
Quần áo Á Khắc lại nổ tung trước mặt Chu Văn, khiến Chu Văn không thể không nhanh chóng lui lại, tiếp tục trở về trên không trung, hoán đổi Mệnh cách thành Đại Ma Thần.
Cục diện lại trở về thế giằng co, hai người đều biết mình gặp phải đối thủ đáng sợ, cả hai đang đợi đối thủ xuất thủ trước, chờ đợi đối phương lộ sơ hở.
Chu Văn không nóng nảy, hắn không tin đối phương có thể không ăn không uống, hắn bay trên không trung, tiện tạy lấy một miếng bánh và một lon cô ca cô la trong hỗn động không gian, một bên vừa ăn một bên quan sát tình hình bên trong rừng rậm.
-Xem ra tiểu tử kia cũng được coi là một nhân vật, nhưng lại không có chút phẩm vị nào cả, mấy thứ kia cũng gọi là đồ ăn sao…
Á Khắc không quen nhìn phương pháp ăn của Chu Văn, nhưng trong bụng không khỏi không đói, trong đầu hiện ra hình ảnh rượu vang đỏ và thịt nướng.
Nuốt một ngụm nước bọt, Á Khắc ép buộc chính mình không suy nghĩ thêm nữa, tiếp tục giằng co với Chu Văn, đồng thời âm thầm tìm kiếm cơ hội.
Muốn lợi dụng Nguyệt Ảnh vu thuật khống chế Chu Văn nhưng thật bại, Á Khắc chỉ có thể nhẫn nại đợi.
Á Khắc ngồi phía dưới đau khổ nhẫn nại, còn Chu Văn trên bầu trời ăn uống thả cửa, bắt đầu chỉ khai vị, sau đó tiếp tục lấy ra một túi thịt vịt nướng và một lon bia, tiếp tục thưởng thức.
-Phẩm vị tiểu tử này thật hỏng bét, đó là đồ ăn dành cho người sao?
Á Khắc hân không thể đem những đồ ăn của Chu Văn, ném vào thùng rác, nhẫn nhịn xúc động trong lòng.
Á Khắc nhìn thoáng qua vị trí cái bóng của Chu Văn, nhưng không dám tùy tiện hành động, Chu Văn vẫn ăn uống, nhưng hắn tin tưởng chỉ cần mình hơi có dị động, khẳng định sẽ bị kiếm quang Chu Văn chém tới.
Hắn đã trải qua kiếm quang của Chu Văn, mặc dù vẫn kém hơn một chút so với mấy vị Kiếm đạo chân chính, nhưng kiếm quang của Chu Văn kèm theo đặc tính nào đó, khiến tay hắn bị chặt đứt, xác thực không phải loại bình thường.
Sau khi Chu Văn ăn uống no đủ, mới quay về rừng cây nói:
-Dù thế nào ngươi trốn cũng không thoát, không bằng chúng ta nói chuyện một chút, nếu như ngươi cung cấp tin tức khiến ta động lòng, có lẽ ta có thể tha cho ngươi một mạng.
Á Khắc tiếp tục ẩn nấp, không để ý đến Chu Văn, như thể không thèm nghe Chu Văn nói.
-Năng lực của ngươi xuất chúng như vậy, chắc hẳn trong cục giám sát cũng là người có địa vị, hà tất phải làm như vậy?
Chu Văn tiếp tục thăm dò.
Nhưng hắn liên tục nói, nhưng không có ai chịu trả