- Đốc quân, việc này có chút kỳ quái, mặc dù chúng ta đã đem những tài liệu kia ra ngoài ánh sáng, hắn sẽ có đả kích nhất định đối với cục giám sát, nhưng gần đây cục giám sát giống như bị điên, cắn người khắp nơi, phản ứng có vẻ dữ dội hơn chúng ta dự tính nhiều.
A Sinh đã nhìn thông tin tình báo nói.
An Thiên Tá cũng đang nhìn tư liệu, cách nhìn của hắn không khác A Sinh lắm, động tĩnh của cục giám sát lớn như vậy, tựa hồ có chút không đúng.
A Sinh còn muốn nói điều gì, điện thoại lại đột nhiên vang lên, A Sinh nhìn một chút, nói với An Thiên Tá:
-Là cơ sở ngầm của ta đặt tại Tịch Dương học viện, hắn nói Chu Văn đã trở về.
Lần trước A Sinh tới Kinh đô, tuy nhiên vẫn không tìm được Chu Văn, hắn khẳng định Chu Văn không hề đi Kinh đô.
Bởi vì không biết Chu Văn đi nơi nào, cũng không có hướng điều tra, A Sinh chỉ có thể trở lại Lạc Dương.
An Thiên Tá nhìn A Sinh không nói gì, A Sinh hiểu ý tứ của An Thiên Tá, nghe điện thoại di động.
Chỉ chốc lát sau, A Sinh dập máy trò chuyện, nói với An Thiên Tá:
-Chu Văn trở lại học viện, có nên hỏi thăm hắn một chút không?
-Đó là chuyện của ngươi.
An Thiên Tá lãnh đạm nói.
A Sinh gọi điện thoại cho Chu Văn:
-Văn thiếu gia, lần này ngươi đi đâu không báo, làm Phu nhân hết sức lo lắng?
Chu Văn suy nghĩ một chút nói:
-Ta đi một chuyến đến Vô Lệ cốc, cầm một chút đồ ở nơi đó.
Chuyện này quá lớn, Chu Văn cũng biết không gạt được, coi như cục giám sát không điều tra ra, về sau bọn A Sinh cũng có thể tra được chút ít manh mối, dù sao thời gian mất tích của hắn quá trùng hợp.
Đợi bọn hắn điều tra ra, không bằng tự mình nói trước.
-Vô Lệ cốc…Chờ chút..Ngươi nói là mỏ Nguyên Tinh khoáng của cục giám sát..
A Sinh lập tức kinh ngạc nói.
-Ngươi thật sự tiến vào Vô Lệ cốc? Ngươi lấy nhiều hay ít?
A Sinh lập tức hỏi.
-Cũng không lấy nhiều, chỉ cầm chút tồn kho, sau đó đi đào thêm một chút.
Chu Văn nói.
Vẻ mặt A Sinh cổ quái, Chu Văn nói đơn giản như vậy, nhưng liên tưởng đến động tĩnh điên cuồng của cục giám sát gần đây, A Sinh cũng biết sự tình không đơn giản như lời Chu Văn nói.
-Chừng bao nhiêu?
A Sinh hỏi.
-Nhiều ít, ta không rõ lắm, đại khái mang về hơn mấy trăm rương, mỗi rương có hơn tấn Nguyên Tinh quặng.
Chu Văn nói.
A Sinh lập tức há to miệng, nửa ngày không nói ra lời.
-Ở trong học viện, không được đi đâu, Nguyên Tinh quặng ngươi lấy được, tạm thời không nên sử dụng, không nên để bất luận kẻ nào biết chuyện này.
Rất lâu, A Sinh mới phản ứng lại, dặn dò Chu Văn vài câu, lúc này mới cúp điện thoại.
-Chu Văn trộm Nguyên Tinh khoáng của cục giám sát, số lượng vô cùng lớn.
A Sinh nói với An Thiên Tá.
-Ta đã nghe được.
Vẻ mặt An Thiên Tá cũng có chút cổ quái, hắn chỉ có một mình tiến vào Vô Lệ cốc, đoạt hơn mấy trăm tấn Nguyên Tinh quặng, ngay cả hắn cũng không dám tin.
-Khó trách cục giám sát nổi điên như vậy, mấy trăm tấn Nguyên Tinh khoáng, không đơn giản trộm cướp Nguyên Tinh khoáng, đây chẳng khác cắt tiết cục giám sát! Văn thiếu gia thật can đảm, dám nghĩ dám làm, khó tưởng tượng một mình hắn làm như thể nào? Xem ra thời gian hắn trưởng thành nhanh hơn dự tính của chúng ta.
A Sinh tán thán nói.
An Thiên Tá không có tâm tư đấu võ mồm với A Sinh, trầm ngâm nói:
-Ngươi đi xử lý chuyện này êm thấm đi, đồng thời tìm hiểu tình huống bên cục giám sát một thoáng, xem rốt cuộc tình huống như thế nào.
-Vâng.
A Sinh cũng biết đây không phải là thời điểm nói những lời này, nhất định phải nhanh chóng xóa dấu vết của Chu Văn, không thể để cục giám sát biết việc này do Chu Văn làm.
Sau nửa ngày, một phần tình báo đã đến trước mặt An Thiên Tá, sau khi An Thiên Tá xem xong, vẻ mặt càng ngày càng phức tạp.
Gương mặt A Sinh bên cạnh không khác, nhìn An Thiên Tá nói:
-Căn cứ vào tình báo chúng ta thu được, lần này Thái Cấm đã bị điều trở về, cao thủ bảo vệ mỏ Nguyên Tinh khoáng bên kia cũng bị điều về không ít, chỉ còn lưu lại một ít trông coi. Lần này, Văn thiếu gia không phải ăn cướp nữa, rõ ràng muốn chặt đứt đường sống của cục giám sát.
An Thiên Tá vứt phần tình báo bào đống lửa tiêu hủy:
-Làm luôn đi, coi