Thời điểm Chu Văn gặp được Lý Huyền, thấy Lý Huyền đang ngồi một mình trong hoa viên.
-Ngươi bị sao vậy? Tại sao ngồi ngẩn một mình ở đây?
Thấy Lý Huyền không có việc gì, Chu Văn thở dài một hơi, đi qua cười hỏi.
Lý Huyền xoay đầu lại nhìn Chu Văn, ánh mắt tựa hồ thay đổi.
-Chu Văn, ta muốn mạnh hơn, mạnh hơn tất cả mọi người.
Lý Huyền nhìn Chu Văn nói, mà Chu Văn chưa bao giờ thấy Lý Huyền nghiêm túc như vậy.
Coi như thời điểm Lý Huyền lúc trước bị Giang Hạo cùng Từ Miên Đồ phản bội, Lý Huyền cũng chỉ cười cười, chỉ nói khiến cho Lý Mặc Bạch trả giá đắt.
Nhưng lần này, Chu Văn thấy Lý Huyền thay đổi thật sự.
-Chuyện gì xảy ra?
Chu Văn nhìn Lý Huyền hỏi.
Lý Huyền không có trả lời, chẳng qua hỏi Chu Văn:
-Nếu có một ngày, ta biến thành ma quỷ, chúng ta sẽ còn là bằng hữu sao?
-Ta sẽ không để ngươi biến thành ma quỷ.
Chu Văn nghiêm túc nói.
Lý Huyền cười;
-Đúng, ta sẽ không biến thành ma quỷ, ta sẽ dùng phương pháp của mình, đi cải biến thế giới này.
Chu Văn phát hiện Lý Huyền có chút không giống, từ khi kết thúc thọ yến, Lý Huyền bắt đầu tu luyện nghiêm túc.
Thiên phú Lý Huyền hết sức ưu tú, mặc dù trước kia hắn cũng nỗ lực, nhưng khi đó chỉ là khổ nhàn kết hợp, nhưng bây giờ, Lý Huyền chỉ cần có thời gian, sẽ lôi Chu Văn đi luyện tập, Chu Văn rõ ràng có thể cảm thấy, Lý Huyền đang nhanh chóng tiến bộ.
Mà Lý Huyền đã ngưng tụ Mệnh hồn, cái này khiến Chu Văn hết sức kinh ngạc, bởi Lý Huyền đã tự nói qua, hắn có khả năng mất mấy năm nữa mới có thể ngưng tụ Mệnh hồn, nhưng hiện tại hắn nói đêm hôm trước, hắn tự nhiên ngưng tụ Mệnh hồn.
Mà Chu Văn cảm thấy Mệnh hồn của Lý Huyền tựa hồ có chút không đúng, không giống thuộc tính Tiên Thiên Bất Bại Thần Công như trước nữa.
Nhưng Chu Văn hỏi hắn như thế nào, Lý Huyền cũng không chịu trả lời.
Mỗi ngày Chu Văn không ngừng cày Phó bản, cùng với việc không ngừng tìm nhược điểm của Thần thoại Dị thứ nguyên sinh vật thủ hộ Thần điện, có điều vẫn không có tiến triển gì lớn.
Trong văn phòng tổng bộ cục giám sát, Thẩm Ngọc Trì đang cầm một tấm hình.
Trên tấm hình có một người đang mặc Thạch Khải, căn bản không thể nhìn được bộ dáng của người đó ra làm sao.
-Cục tòa, người đã đến.
Thanh âm Thái Cấm ở ngoài cửa vang lên.
-Dẫn hắn vào đi.
Thẩm Ngọc Trì thả tấm hình đặt trên bàn, bình tĩnh nói.
Thái Cấm vội vàng đem người dẫn vào, đối với Thẩm Ngọc Trì thái độ càng ngày càng cung kính.
Thái Cấm làm mất toàn bộ tài sản của cục giám sát, vốn tưởng lần này hắn chết chắc, lại không nghĩ Thẩm Ngọc Trì không xử phạt hắn, hơn nữa còn triệu hồi hắn lại cục giám sát, khôi phục chức vị của hắn, điều này khiến Thái Cấm vừa cảm kích vừa thấp thỏm.
-Lão Thẩm, ngươi vội vã tìm ta làm gì?
Một lão nhân mang theo Khốn Nguyên khóa đứng sau lưng Thái Cấm, tiến đến, cười teo toét ngồi đối diện Thẩm Ngọc Trì.
-Ta muốn biết người trên tấm ảnh này là ai?
Thẩm Ngọc Trì đẩy tấm ảnh đến trước mắt lão nhân.
Lão nhân nhìn thoáng qua ảnh chụp, sau đó bĩu môi một cái nói:
-Mặc dù Mệnh hồn của ta có năng lực Tố ảnh thành hình, nhưng ngươi cũng biết, Mệnh hồn có hạn chế rất lớn, không thể tùy tiện sử dụng, nếu dùng lung tung có thể mất mạng.
-Mau tìm người này, nếu tìm được, ngươi sẽ tự do.
Thẩm Ngọc Trì nói.
Lão nhân nhất thời nhãn tình sáng lên, nhìn chằm chằm Thẩm Ngọc Trì hỏi:
-Thả ta khỏi Thiên Đường ngục, ngươi không sợ nhà Tạp Bội đến gây chuyện sao?
-Ta muốn biết người này là ai?
Thẩm Ngọc Trì không trả lời, chỉ nói một câu.
-Tốt, thành giao.
Thẩm Ngọc Trì khẽ gật đầu, Thái Cấm mở Khốn Nguyên khóa trên người lão nhân ra.
Lão nhân vốn còn lưng, lập tức đứng thẳng tắp, thoạt nhìn cao lớn hơn rất nhiều, hắn duỗi tay cầm tấm hình kia, Tinh lực trong mắt bắn ra bốn phía, đôi mắt như có Ma lực, ngưng tụ Ma quang rơi vào tấm ảnh.
Ma quang chiếu xạ xuống, thân ảnh trong tấm ảnh phảng phất sống lại, dường như đang giãy dụa muốn đi ra khỏi