Nhưng phù văn còn chưa vẽ xong, giấy đã bể nát, căn bản không chịu được sự ăn mòn của Nguyên khí.
Lần đầu vẽ phù văn không thành công, Nguyên khí của Chu Văn tiêu hao đến bảy tám phần, kỹ năng Thế Thân phù tiêu hao quá nhiều Nguyên khí.
Có điều Đạo Thể có khả năng khôi phục Nguyên khí rất nhanh, Chu Văn không cần lo lắng không có Nguyên khí dùng, chẳng qua lần này mất công vẽ, nhưng không thành công, có chút phí phạm.
Giấy bình thường không dùng được, Chu Văn đành phải tìm một khối gỗ to, loại gỗ thông tháo từ một cái rương gỗ.
Kết quả không đợi Chu Văn vể xong phù văn, tấm gỗ thông đã không chịu nổi, vỡ nát.
Chu Văn vừa ngoan tâm, trực tiếp tìm một tấm thép trở về, dùng Nguyên khí vẽ bùa, lần này tấm thép không bị nứt vỡ, thế nhưng cứ vẽ lên Nguyên khí bị tiêu tán giống như dùng xăng vẽ lên giấy, viết đến đâu bay hơi đến đấy.
-Xem ra vấn đề không nằm chỗ tài liệu, Thế Thân phù có thể thành công hay không, hẳn có tỷ lệ nhất định, không phải cứ vẽ phát ăn luôn.
Chu Văn đã hiểu đại khái nguyên nhân.
Lần này Chu Văn tiếp tục thử vẽ Thế Thân phù, liên tục vẽ mấy chục tấm Thế Thân phù, lại không có tấm nào thành công.
-Tỷ lệ thành công không khỏi quá thấp đi? Nếu đổi lại thành người khác, không hồi phục Nguyên khí kịp, chưa chắc có thể vẽ ra nhiều Thế Thân phù như vậy, tỉ lệ này sắp vượt đánh đề rồi?
Chu Văn có chút không cam tâm, tiếp tục đi vẽ, kết quả dùng hết toàn bộ giấy, nhưng vấn không thành công lần nào.
Tính tình Chu Văn bướng bỉnh, không vẽ thành công một tấm, trong nội tâm hắn không thoải mái, nhưng trong ký túc xá không tìm được nhiều giấy, hắn dự định đi siêu thị mua mấy quyển nhật ký thật dày, không tin không thể vẽ nổi một cái Thế Thân phù.
Mới đi ra Tứ Quý Viên, đã thấy Vương Lộc từ bên ngoài trở về, sau khi thấy Chu Văn, Vương Lộc nháy mắt nói:
-Ngươi trở về lúc nào, lại không báo ta một tiếng, còn linh dương và Tiểu điểu, ngươi không đón chúng về, có phải ngươi hơi quá phận rồi?
-Ta vừa mới trở về, không kịp thông báo ngươi.
Chu Văn ho nhẹ một tiếng nói, nếu Vương Lộc không nhắc hắn, kém chút hắn quên mất hai tên gia hỏa kia.
-Ngươi trở lại thật đúng lúc, đây là thức ăn ta mua cho chúng nó, ngươi mang chúng về đi,
Vương Lộc cầm hai túi đưa cho Chu Văn.
Chu Văn xem xét, thấy bên trong túi có đủ loại đồ ăn vặt, hơn nữa toàn là đồ hiệu không rẻ chút nào.
-Vương Lộc, ngươi không cần cho chúng ăn những thứ đắt tiền này, ngươi cho chúng nó ăn đồ bình thường là được rồi.
Chu Văn có chút im lặng, nghĩ thầm:
-Trong nhà ngươi thừa tiền chứ gì? Có nhất thiết phải cho chúng nó ăn toàn đồ xa xỉ như vậy không?
-Ngược đãi động vật không tốt lắm đâu?
Vương Lộc vừa cười vừa nói.
Một lát sau, Vương Lộc còn nói thêm:
-Đúng rồi, ngươi trở về đúng lúc lắm, ngày mai Huyền Văn hội có hoạt động, ngươi nên tham gia đi.
-Hoạt động gì?
Chu Văn hỏi.
-Lý Huyền nói hắn muốn đi Lão Quân sơn xem Vô Tự bia.
Vương Lộc nói.
-Đi Lão Quân sơn xem Vô Tự bia?
Chu Văn có chút ngạc nhiên.
Lần trước bọn hắn đi Lão Quân sơn, sau khi trở về, Lý Huyền thề rằng cả đời hắn sẽ không bao giờ tới nơi quỷ quái kia, hiện tại tự nhiên hắn muốn đến Lão Quân sơn xem Vô Tự bia.
-Xem ra sự tình Lý Mặc Bạch đả kich thật lớn đối với hắn.
Chu Văn thầm nghĩ.
-Ngươi có đi hay không?
Vương Lộc hỏi.
-Đi.
Chu Văn suy nghĩ một chút, nếu Lý Huyền đã quyết tâm tu hành như vậy, đương nhiên bản thân hắn phải giúp hắn duy trì.
-Đúng rồi, thời điểm đi mang theo linh dương đi.
Chu Văn thấy lần này nói không chừng là một cơ hội, không biết linh dương có thể trở lại Lão Quân sơn không.
Đến ký túc xá của Vương Lộc, thấy linh dương đang nằm uể oải trên ghế sa lon ngủ, mà Tiểu điểu thì đứng trên bàn, đang xem tiết mục giải trí trên Thủ vệ