- Hoa như nhân sinh, hoa mai ngông nghênh, hoa cúc hào hiệp, nở rộ lúc hoa khác héo tàn, cho nên ấn tượng đầu tiên sẽ khiến người ta cảm thấy chúng nó không bình thường. Thế nhưng Mẫu Đơn lại khác, thời gian nó nở rộ cũng không đặc biệt, không khác những loại hoa khác nở, thế nhưng giữa trăm hoa đua nở, nó vẫn kiều diễm áp quần phương, đây là một loại khí độ.
Người trung niên nói.
Người thiếu niên nghe xong vẫn không hiểu, ngẩng đầu nhìn Mẫu Đơn ngoài thạch đình, Mẫu Đơn rất đẹp mắt, nhưng nhìn nhiều cũng thấy chán, đẹp khiến người ta mệt mỏi.
Suy nghĩ một chút, thiếu niên nói:
-Ta vẫn thích hoa anh đào quê hương chúng ta, không cần diễm lệ như thế, có điều vẫn đẹp, mà thời điểm đẹp nhất lúc nó héo tàn, không giống loại hoa này, từ từ héo tàn, khiến cho người ta cảm giác trì mộ.
-Khoảng thời gian hoa nở đẹp nhất, có điều nhân sinh không chỉ có thế, hoa anh đào không phải chỉ nở vào một năm.
Người thiếu niên vội vàng lại rót một chén cho người trung niên, người trung niên uống về sau lại nói:
-Hương vị trà hôm nay vẫn kém chút hỏa hầu.
-Lão sư, ta theo ngày lâu như vậy, ngài luôn để ta pha trà, lúc nào ngài mới chịu dạy ta Kiếm đạo?
Thiếu niên không nhìn được hỏi.
Người trung niên mỉm cười:
-Từ ngày xuất phát đến giờ, ngươi theo ta mười bảy ngày, có thể nhịn đến bây giờ mới hỏi, rõ ràng phụ thân ngươi dạy bảo ngươi khác biệt.
-Thỉnh lão sư chỉ rõ.
Thiếu niên hành lễ nói.
-Kiếm đạo của ta có chút khác biệt so với nhà ngươi, chú trọng một chữ Ngộ, ta đã dạy ngươi mười bảy ngày, ngươi còn chưa có nửa điểm lĩnh ngộ, chờ thời điểm ngươi lĩnh ngộ, chính là thời điểm ta dạy ngươi chiêu thức.
Người trung niên nói.
-Ngươi đã dạy ta mười bảy ngày?
Thiếu niên ngẩn người, có chút nghi vấn nhìn người trung niên hỏi:
-Nhưng mười bảy ngày này, chúng ta chỉ đi du lịch, không phải ngài toàn để ta làm chút tạp vụ, như để ta pha trà, đâu có dạy ta thứ gì?
-Cho nên nói ngươi còn chưa ngộ.
Người trung niên mỉm cười nói.
Thiếu niên vẫn chỉ là thiếu niên, mười bảy ngày này, tựa hồ đã tiêu hao hết kiên nhẫn của hắn, hắn không nhịn được phản bác:
-Nếu ta đã hiểu, phụ thân cũng không để ngài là làm thầy ta.
Nói xong, người thiếu niên bái phục trước mặt người trung niên.
Người trung niên kia khẽ lắc đầu:
-Cảnh giới của ngươi còn chưa đủ.
Trong lòng thiếu niên có chút không phục nói:
-Năm nay ta đã mười hai tuổi, đã tấn thăng Truyền kỳ, từng đạt top 10 thiên tài Kiếm đạo của Đông học viện, ta đánh khắp Đông học viện, không ai là đối thủ của ta, nếu nói cảnh giới ta không đủ, như vậy còn có người nào đủ?
-Dù sao luận bàn chỉ là luận bàn, không nói lên tất cả. Mà thế giới này rất lớn, Đông học viện không có nghĩa là toàn bộ thế giới.
Người trung niên lạnh nhạt nói.
Thiếu niên thấy mình nói như thế nào đều đả động không được người trung niên, trong lòng không khỏi nóng nảy, nhưng danh tiếng lão sư quá lớn, gia giáo nhà hắn không cho phép hắn cãi lại lão sư.
Trong lòng bị đè nén không có chỗ phát tiết, thời điểm thiếu niên đang khó chịu, đột nhiên nghĩ đến thiếu niên khác ở bên cạnh thạch đình, đi đến trước mặt Chu Văn, hơi cúi đầu hỏi:
-Xin hỏi, người là người địa phương này sao?
-Không phải, ta chỉ tới đây học.
Chu Văn trả lời.
Thiếu niên nghe vậy, đánh giá Chu Văn lại hỏi:
-Ngươi là học sinh học viện nào?
-Tịch Dương học viện.
Chu Văn thấy hắn lễ phép, nên trả lời.
-Ta đã nghe nói Tịch Dương học viện, đứng top 10 học viện tốt nhất Liên bang, hẳn là học viện tốt nhất nơi này?
Đôi mắt thiếu niên sáng lên.
-Hẳn vậy.
Chu Văn nói.
Thiếu niên nghe xong, hướng người trung niên hỏi:
-Lão sư, Tịch Dương học viện là một trong mười học viện tốt nhất Liên bang, bài danh còn cao hơn Đông học viện, nếu ta có thể đánh bại học sinh lợi hại nhất Tịch Dương học viện, ngài có thể dạy ta Kiếm đạo được không?
Người