- Tại sao ta biết ngươi có thể làm chuyện tương tự như ngươi làm với yh?
Chu Văn nhìn Lục dực Thiên sứ nói.
-Thủ Hộ giả vốn sinh ra để chiến đấu, nếu ngươi chiến bại, coi như ta không vứt bỏ ngươi, thì có ích lợi gì? Chỉ cần ngươi còn năng lực tái chiến, ta sẽ một mực thủ hộ ngươi.
Lục dực Thiên sứ nói.
-Nói có vẻ hợp lý đấy, như vậy ta phải làm thế nào, mới để ngươi trở thành Thủ Hộ giả của ta?
Chu Văn lại hỏi.
-Rất đơn giản, ngươi chỉ cần đem một giọt máu nhỏ trong lòng bàn tay của ta, sau đó ta sẽ hoàn thành nghi thức còn lại.
Lục dực Thiên sứ nói xong đưa bàn tay ra.
-Được.
Chu Văn cắt vỡ ngón tay, đưa tay về phía lòng bàn tay Lục dực Thiên sứ, mắt thấy huyết dịch sắp nhỏ xuống lòng bàn tay, Trúc đao trong tay Chu Văn, đột nhiên chém về phía cổ Lục dực Thiên sứ, như một tia chớp xẹt qua hư không.
Coong!
Cánh sau lưng Lục dực Thiên sứ che thân thể hắn lại, chặn một đao này của Chu Văn, đồng thời thân hình nhanh chóng lùi lại phía sau.
-Nhân loại, ngươi xử lý quá cảm tính.
Lục dực Thiên sứ nói.
Chu Văn một đao tiếp một đao chém tới, Lục dực Thiên sứ khác Phối sủng, Phối sủng hoàn toàn do chủ nhân khống chế, mà Lục dực Thiên sứ lại có thể vứt bỏ chủ nhân, hơn nữa còn có ý thức của mình, vô luận hắn mạnh bao nhiêu, Chu Văn sẽ không thể mang hắn theo mình.
Trên người hắn có quá nhiều bí mật, về sau nếu Lục dực Thiên sứ phản bội, những bí mật kia sẽ phơi bày ra ánh sáng, Chu Văn tuyệt đối không thể sự tình này phát sinh.
Chu Văn sử dụng Thiên Ngoại Phi Tiên, muốn chém giết Lục dực Thiên sứ, nhưng hắn lại phát hiện, không có Ước Hàn khống chế, thời điểm Lục dực Thiên sứ không có Ước Hàn điều khiển còn cường đại hơn, chỉ thấy thân hình của Lục dực Thiên sứ di chuyển trong hư không, lưu lại từng đại tàn ảnh, mà Thiên Ngoại Phi Tiên của Chu Văn, lại chỉ chém trúng huyễn ảnh của hắn.
-Nhân loại, rất nhanh thôi ngươi sẽ biết chính ngươi vừa bỏ qua cái gì, đến lúc đó ngươi sẽ hối hận vì ngày hôm nay.
Lục dực Thiên sứ rút lui, tốc độ nhanh khủng khiếp, như thuấn di rời khỏi sân thi đấu, rất nhanh biến mất khỏi tầm mắt Chu Văn.
Chu Văn khẽ nhíu mày, nhìn về phía Ước Hàn nằm trên mặt đất, thấy hắn đang hôn mê, người A Sinh đang kiếm tra vết thương trên người hắn.
-Ngươi dự định xử trí Ước Hàn như thế nào?
A Sinh đến bên cạnh Chu Văn hỏi.
-Ngươi nói xem?
Chu Văn hỏi lại.
-Trước đó hình ảnh ngươi đối thoại với hắn đều được quay lại, coi như chúng ta giết hắn, đây chính là phòng vệ chính đáng, Tạp Bội gia tộc không thể viện lý do để sinh sự. Có điều giết hắn không có ý nghĩa gì, nếu ngươi không ngại, ta hi vọng để hắn sống, đồng thời thu hoạch tình báo liên quan đến Lục dực Thiên sứ.
A Sinh thấp giọng nói.
-Vậy chuyện này nhờ người xử lý đi, thu được tình báo gì, để cho ta một phần, ta đi về trước.
Chu Văn nói xong quay người rời khỏi sân thi đấu.
Bên trên tường ngoài sân thi đấu, Trương Xuân Thu nhìn An Thiên Tá đang mặc quân phục, mỉm cười nói:
-An Đốc quân, chúc mừng An gia lại có thêm một tên mãnh tướng.
-Chẳng qua chỉ là một học sinh bình thường của Tịch Dương học viện mà thôi, không đảm đương hai chữ Mãnh tướng của Trương huynh.
An Thiên Tá từ tốn nói một câu, ngay sau đó còn nói thêm:
-Ba vị, nếu không ngại, có thể đến chỗ ta hàn huyên một chút?
-Vừa vặn, ta cũng có đôi lời muốn nói với Đốc quân.
Trương Xuân Thu cười nói.
Độc Cô Ca cùng Hạ Huyền Nguyệt cũng đều đồng ý đi, bọn hắn đại khái cũng biết An Thiên Tá muốn mời họ đi làm gì.
-Ngươi lại có thể đánh bại Lục dực Thiên sứ và Ước Hàn, xem ra Bản Đế Quân vẫn coi thường ngươi, có điều tại sao ngươi phải cự tuyệt Lục dực Thiên sứ? Ngươi nên biết ngươi đã bỏ qua một cơ hội ngàn năm có một?
Trên đường Chu Văn trở lại học viện, Đế đại nhân đã gửi một tin nhắn đến.
-Rốt cuộc Lục dực Thiên sứ là cái gì? Ta thấy hắn không phải Phối sủng, lại không giống Dị thứ nguyên sinh vật?
-Ngươi nói không sai, Lục dực Thiên sứ xác thực không phải Phối