- Ta tìm.
Chu Văn ngồi xổm người xuống, đưa tay hướng động đất bên trong sờ soạng.
Hố đất kia là một cái hố bên cạnh tường đất, đoán chừng đây chỉ là một cái hố do chuột đào, bởi nơi này không có Dị thứ nguyên sinh vật mạnh mẽ gì, cho nên Chu Văn cũng không dùng vòng tai Đế Thính, mà hố đất kia không sâu lắm, Chu Văn đưa tay vào bên trong tìm tòi, không bao lâu chạm đến đáy, rất nhanh phát hiện được đồ vật gì đó, đem đồ vật kia ra ngoài, đúng là bông tai Vương Lộc làm rơi.
Có điều kỳ quái là, vừa rồi Vương Lộc chỉ làm rơi một cái bông tai, nhưng Chu Văn lấy ra, lại thu được hai cái bông tai giống nhau như đúc.
Trong lòng Chu Văn có chút kinh ngạc, nhìn lỗ tai còn lại của Vương Lộc, vẫn còn có một cái bông tai, không khỏi hỏi:
-Ngươi làm rơi mấy bông tai?
Vương Lộc trả lời.
-Tại sao trong này lại có hai cái bông tai? Chẳng lẽ…
Chu Văn nhìn về phía cái hố đất kia, không thể tin nổi, nơi đó lại là Mai Kim địa trong truyền thuyết.
Vương Lộc tiếp nhận hai bông tai, nhìn kỹ một chút, rất nhanh khẳng định nói:
-Hai cái bông tai này giống nhau như đúc, trước đó ta không cẩn thận làm sứt một mảnh trên bông tai, mà hai cái bông tai này đều tương tự nhau, xem ra chúng ta thật sự tìm được Mai Kim địa trong truyền thuyết, nhanh cầm đồ vật gì đó thử một lần.
Chu Văn có chút lưỡng lự, Vương Lộc vận khí tốt, có thể phát hiện Mai Kim địa, còn vận khí của hắn không tốt đẹp lắm, mà hắn lại cảm thấy Mai Kim địa này có chút kỳ quái.
-Thật vất vả tìm được Mai Kim địa, ngươi lại không muốn thử một chút sao?
Vương Lộc nghi ngờ hỏi Chu Văn.
Chu Văn vẫn không trả lời, chỉ thấy một thân ảnh lao đến, hắn nguyên bản đang tìm kiếm Mai Kim địa tại phụ cận, nghe được đoạn hội thoại giữa Chu Văn và Vương Lộc, không đợi Chu Văn và Vương Lộc có phản ứng gì, đem một quả trứng Phối sủng nhét vào hố đất.
-Ta nói đồng học ngươi, có chút không lễ phép?
Chu Văn nhìn học sinh kia, nhíu mày.
-Đồ tốt dĩ nhiên cần chia sẻ với mọi người, tất cả đều là đồng học, hà tất so đo nhiều như vậy, cùng lắm đợi lát nữa các ngươi dùng.
Người kia nói xong, ngẩng đầu lên.
-Là ngươi?
Chu Văn cùng người kia bốn mắt tương giao, lập tức đều nhận ra đối phương.
Người này tên là Lý Ngọc, trước đó Chu Văn tới thị trường giao dịch của Tịch Dương học viện, bày bán trứng Phối sủng, lúc ấy bên cạnh có hai quầy bán trứng Phối sủng là hai học sinh, một là Hoàng Cực, còn lại là Lý Ngọc.
Khi đó Chu Văn vì Cổ Điển mà phát sinh chút mâu thuẫn nho nhỏ với Lý Ngọc, để ăn một chút thua thiệt, không nghĩ hôm nay lại đụng phải hắn.
-Hóa ra là Chu Văn ngươi, lần trước ngươi hại ta thê thảm, lần này ngươi để ta dùng Mai Kim địa trước, chúng ta tính hòa được chưa?
Lý Ngọc cười hì hì hỏi:
-Cái Mai Kim địa này cần bao lâu mới được?
Chu Văn cũng lười so đo với hắn, trả lời:
-Vừa rồi bông tai vừa rơi xuống, chờ một lúc lấy ra được hai cái.
-Truyền thuyết phải chôn một đêm mới được, ta còn đang phát buồn phải đợi thời gian lâu như vậy, hóa ra nhanh như vậy có thể được?
Ngọc một bên nói, một bên lại đem bàn tay thò vào bên trong hố đất.
Sờ soạn mấy lần, sắc mặt Lý Ngọc lập tức đại biến, thân thể hắn đang ngồi xổm, lập tức biến thành quỳ, mặt cơ hồ muốn ép vào hố đất, hơn phân nửa cánh tay đều duỗi xuống dưới, sờ tới sờ lui bên trong.
-Ta…Trứng Phối sủng của ta đâu?
Vẻ mặt Lý Ngọc cực kỳ khó coi, hắn sờ tới sờ lui trong hố đất nhiều lần, tuy nhiên lại không phát hiện ra bất cứ thứ gì.
-Không có sao?
Chu Văn dùng Đế Thính, kiểm tra âm thanh trong hố đất.
Cái hố đất không sâu bao nhiêu, lập tức nghe tới hết.
Đại khái đây là lỗ nhỏ sâu chừng bốn mươi centimet, bên trong không có phân nhánh, cũng không có trứng Phối sủng.
-Không có khả năng? Rõ ràng ta bỏ vào, tại sao bên trong lại không còn gì?
Lý Huyền gấp đưa tay sờ lại sờ, nhưng bên trong căn bản không có cái gì cả, hắn tự nhiên không có khả năng sờ được.
Chu Văn cũng cảm thấy kỳ quái, vừa rồi tận mắt hắn thấy Lý Ngọc đem trứng Phối sủng bỏ vào, tại sao