- Sự tình tế phầm ta tự nghĩ biện pháp, Lữ doanh trưởng, phiền ngươi dẫn ta đi vào xem đi.
Chu Văn nói với Lữ Vân Tiên.
Lữ Vân Tiên vẫn không nói gì, Lôi Chí Quốc đã lắc đầu nói:
-Nơi này do ta phụ trách, ta nhất định phải cam đoan tất cả mọi người đều an toàn, nếu ngươi muốn đi, đợi thêm hai ngày, bằng không ngươi nói cái gì ta sẽ không để ngươi vào.
Lôi Chí Quốc thực sự rất cố chấp, Chu Văn cùng Lữ Vân Tiên đều không thuyết phục được hắn, mà lại nơi này cũng đúng là hắn định đoạt, Chu Văn không thể cưỡng ép xông vào.
-Tốt, vậy đợi thêm hai ngày nữa đi.
Chu Văn nghĩ lại, mặc dù trên đường hắn đã giết Chúc Long mấy lần, có điều lại tiếp tục giết thêm hai lần nữa cũng không phải chuyện xấu, hắn đáp ứng chờ thêm hai ngày, sau đó lại đi theo đám người này cùng nhau tiến vào Thần điện.
Gần đây Chu Văn cày mấy lần Chúc Long ấu tử, Medusa và Hoàng Kim Chiến Thần Kích, nhưng nói chung tỉ lệ rơi đồ không cao như A Sinh nói, đại bộ phận đồ tuôn ra đều là thuộc tính kết tinh, tình cờ thì tuôn ra một khối Nguyên Khí kỹ kết tinh, bởi hạn chế thuộc tính, Chu Văn vẫn không học được, lại không nỡ bỏ, chỉ có thể nhịn đau quét mới Phó bản.
Đến bây giờ, trứng Phối sủng tuôn ra, cũng chỉ có mỗi Hoàng Kim Chiến Thần Kích.
-Văn thiếu gia, điều kiện nơi này tương đối kém một chút, tạm thời ngươi ở tạm trong lều ta nghỉ ngơi.
Lữ Vân Tiên mang Chu Văn đến lều của hắn,
Lều Lữ Vân Tiên không phải dành cho một mình hắn ở, bởi không gian có hạn, trong mỗi lều vải đều có ba người ở, trong lều vải Lữ Vân Tiên đã có hai ngươi, hiện tại Chu Văn đến thì vừa vặn.
Hai người trò chuyện trong chốc lát, còn sự tình bản thân phát sinh tiếp, Lữ Vân Tiên nói tương đối nhiều, đại bộ phận thời gian Chu Văn chỉ yên lặng nghe.
Lữ Vân Tiên một mực đóng giữ tại di tích này, phụ trách thanh lý một ít Dị thứ nguyên sinh vật, bảo hộ những chuyên gia này an toàn.
Những chiến hữu trước đó đi cùng hắn, đều bị điều đi nơi khác, đại bộ phận đều được thăng chức, được an bài đến địa phương khác.
Thời điểm hai người đang trò chuyện, một trung niên hơn ba mươi tuổi đi đến, Lữ Vân Tiên giới thiệu nói:
-Văn thiếu gia, vị này là học sinh của Lôi giáo sư Khúc Thanh Vân, một vị dân tục học chuyên gia, bên trong quá trình nghiên cứu Chúc Long và Cùng Kỳ, đưa ra không ít ý kiến có giá trị.
Lữ Vân Tiên giới thiệu Chu Văn cho Khúc Thanh Vân, Khúc Thanh Vân chẳng qua khách khí nói hai câu, rồi đi ngủ, rõ ràng không muốn nói chuyện trời đất gì với đám người Chu Văn.
Chu Văn cùng Lữ Vân Tiên cũng không quan tâm hắn, ra ngoài lều một lát, sau khi trở về đều nghỉ ngơi.
Thời điểm đến ngày thứ hai, bên ngoài có tiếng kêu loạn, ra ngoài xem xét, thấy bộ đội hậu cần đem đồ tiếp tế đến, tất cả mọi người đều bận rộn khuân đồ.
Khúc Thanh Vân cũng đi ra khỏi lều vải, thấy một thân ảnh trong đoàn tiếp tế, nhãn tình lập tức sáng lên, cười nghênh đón:
-Hứa y tá trưởng, ngươi tới đây làm gì? Nơi này rất nguy hiểm nha.
-Chỗ này có một nhóm dược tề cần tân chế, cần phải có người tiêm thuốc cho binh sĩ, ta sợ bọn họ không biết liều lượng thế nào, cho nên tự ta tới.
Hứa Văn nói hai càu với Khúc Thanh Vân, ánh mắt nhìn về phía Lữ Vân Tiên, thấy được Chu Văn, khuôn mặt lập tức mừng rỡ.
-Văn thiếu gia, ngươi đến Trác Lộc khi nào vậy? Tại sao ta ở trụ sở không thấy ngươi?
Hứa Văn bước nhanh hướng đi Chu Văn, kinh hỉ mà hỏi.
-Ta không đi qua trụ sở, trực tiếp đến khu di tích này, ban đầu chỉ muốn tùy tiện nhìn một chút, có điều có một ít chuyện làm trễ nải, nên phải ở đây thêm hai ngày.
Chu Văn nói.
-Văn thiếu gia, cái này ngươi không đúng, đã đến Trác Lộc, tại sao không đến thăm chúng ta?
Hứa Văn như Lữ Vân Tiên, đều theo chân Chu Văn vào sinh ra tử, tình cảm của họ đối với Chu Văn, không phải binh lính bình thường có thể so sánh.
Khúc Thanh Vân thấy Hứa Văn nói chuyện nhiệt tình với Chu Văn như vậy, lại để hắn bên ngoài, không khỏi khẽ nhíu mày, có điều không nói gì thêm.
-Hứa Văn, ngươi tiêm thuốc cho binh sĩ đi, Văn thiếu gia còn muốn ở đây