Từng bước một hướng trên núi đi, mặc dù vô luận mệt mỏi như thế nào, đều có thể di chuyển, nhưng khi nhìn một chút vào đỉnh núi trên vân tiêu kia, phảng phất không có điểm cuối, y nguyên sẽ khiến người ta sinh ra tuyệt vọng.
Khương Nghiên đi về phía trước nói:
-Cổ nhân cho rằng, trên trời có Tiên, đạp lên đỉnh gặp Tiên, mới có thể nhận được Đại đạo truyền thừa. Cho nên từ xưa đến nay, Đông Tây Nam Bắc khu, đều có truyền thuyết Thần thoại liên quan đến thông Thiên. Có truyền thuyết Tây khu khá quen thuộc như, có một cậu bé trồng Ma Đậu, kết quả trồng được cây dây leo thông thiên, sau đó leo lên đi đến tòa thành có Cự nhân giấu bảo, còn còn truyền thuyết Kiến Mộc Đông khu chúng ta các loại…
-Những thứ kia đều là thực vật, hình như không liên quan gì đến núi?
Chu Văn nói.
-Sơn dã có, không phải rất nhiều Thần linh trong truyền thuyết đều ở trên núi sao? Giống Chư Thần Giống núi Olympus, Côn Luân Tiên Cung các loại.
Khương Nghiên vừa đi vừa nói chuyện.
Chu Văn và Khương Nghiên nói chuyện phiếm, không phải muốn qua trò chuyện thu được kết quả gì, chẳng qua ngọn núi này quá cao, mỗi bước của bọn hắn phải dùng toàn lực, không thể đi nhanh, không biết lúc nào mới leo lên, nên thật sự có chút nhàm chán.
Mà khi nói chuyện, có thể tiêu trừ một chút tâm tình tiêu cực, không khiến người ta tuyệt vọng như vậy.
-Không biết mấy đồ vật trong truyền thuyết này, có đối ứng với Dị thứ nguyên lĩnh vực không nhỉ? Nếu như có, ta thực sự muốn một khỏa Ma Đậu, sau đó lên trời tầm bảo của Cự nhân.
Chu Văn nói.
-Ma đậu có hay không, ta không rõ lắm, có điều ta từng gặp Phù Tang Thần mộc, một trong Tam đại Thần mộc tại hải ngoại.
Khương Nghiên nói.
-Thật sự có Phù Tang Thần mộc sao? Phía trên Thần mộc thật sự có mười con Thái Dương Kim Ô sao?
Chu Văn tò mò hỏi.
-Có hay không Thái Dương Kim Ô ta không biết, có điều cái cây kia sinh trưởng trên biển rộng, cao đến mức không thể chạm, phía trên kết trái cây như Thái Dương, chỉ đứng xa xa nhìn tới, cơ hồ mù mắt, căn bản không có nhân loại nào có thể tới gần nó.
Khương Nghiên dừng một chút, lại nói tiếp:
-Tương truyền tại thời đại thượng cổ, Hậu Nghệ đứng phía trên Phù Tang Thần mộc bắn giết cửu đầu Kim Ô, nếu truyền thuyết có thật, như vậy hiện tại Hậu Nghệ chính là cường giả cao cấp nhất trong nhân loại.
-Nếu như Hậu Nghệ tồn tại, vậy không biết Chúc Dung, Cộng Công, Khoa Phụ, những đại năng trong Thần thoại có tồn tại không? Nếu tương lai chúng ta có thể kéo Cung Xạ Nhật, khẩu uống Giang Hà, nhất kích đoạn sơn, đó là chuyện sảng khoái đến nhường nào…
Chu Văn suy nghĩ mường tượng một chút về khung cảnh kia, thật là phê cần mà.
-Cần gì phải đến tương lai, Thần thoại Phối sủng của ngươi, nếu công kích thôi, đã thổi bay một ngọn núi nhỏ cũng không có vấn đề gì.
Khương Nghiên cười nói.
-Có khả năng, có điều ngọn núi nhỏ như vậy, coi như cắt đứt, cũng không thú vị, ít nhất phải đem danh sơn Ngũ Nhạc bổ thành hai nửa, hoặc đem núi Thái sơn chặt đứt, lúc đó mới thú vị.
Chu Văn nói.
-Muốn đạt đến cảnh giới kia, sợ cấp độ Thần thoại bình thường không thể nào.
Khương Nghiên nói.
Hai người vừa leo núi vừa nói chuyện, cảm giác thể lực tiêu hao lợi hại hơn, đi mấy bước mà thở phì phò, quần áo trên thân ướt đẫm, giống như vừa chui lên đầm nước vậy.
-Ngươi muốn lên đỉnh núi làm gì? Không phải cũng muốn cầu Tiên chứ?
Chu Văn nói đùa.
-Ta thực sự muốn cầu Tiên.
Khương Nghiên nghiêm túc nói.
Chu Văn hơi ngẩn ra, không dám tin tưởng hỏi:
-Cầu Tiên gì? Cái gọi là Tiên, không phải là Dị thứ nguyên sinh vật sao?
-Không hoàn toàn, trên đỉnh núi này, có một cái kén, bên trong kén có một sinh vật, có thể nói nó là Dị thứ nguyên sinh vậy, nhưng lại không hoàn toàn đúng.
Khương Nghiên nói.
-Thủ Hộ giả?
Chu Văn thất thanh nói.
-Ngươi lại biết tên Thủ Hộ giả, vậy thì tốt không cần giải thích, mặc dù trên đỉnh núi này không có Tiên, nhưng lại có một Thủ Hộ giả, mục tiêu của