- Chuyện này, Đốc quân thấy thể nào?
An Thiên Tá ngồi trên ghế salon, A Sinh rót cho hắn chén trà, sau đó hỏi.
-Ngươi thấy thế nào?
Ngón tay An Thiên Tá đặt trên chén trà, vuốt ve, nhưng không có ý định bưng chén trà lên.
-Vương Minh Uyên, người này rất lợi hại, hắn phô bày trái cây thân kỳ, đã chứng minh Quang Minh Nữ Vương Điệp mạnh mẽ, lại không nói nhiều, tuy nhiên lại để lại một câu tràn đầy dụ hoặc khiến người ta không thể nào kháng cự. Thế nhưng cẩn thân xem xét, sẽ phát hiện, vấn đề mấu chốt hắn không nói.
A Sinh đáp.
-Nói một chút, cái gì là then chốt.
An Thiên Tá nâng chung trà lên, nhấp một hớp nhỏ, dư vị một thoáng, lúc này mới đặt chén trà xuống nói.
-Thứ nhất, chúng ta không biết Thần thụ ở đâu, vô phương xác định đến lúc đó có thể hái Thần quả xuống không. Thứ hai, tác dụng chân chính của Thần quả còn chưa rõ. Mặc dù hắn đã phô bày năng lực của trái cây, nhưng đến giờ chúng ta vẫn chưa biết, Quang Minh Nữ Vương Điệp là Dị thứ nguyên sinh vật, hay là Phối sủng, hoặc chỉ là côn trùng bình thường, thậm chí có khả năng, có vốn là Thần thoại Dị thứ nguyên sinh vật, trái cây chẳng qua kích thích nó, để nó hiện ra thực lực chân chính mà thôi.
Dừng một chút, A Sinh lại nói tiếp:
-Lui một bước nói, coi như trái cây có hiệu quả thật, vậy nó có tác dụng với nhân loại không? Nếu chỉ có tác dụng với Phối sủng, giá trị của nó chiết khấu rất lớn. Chúng ta đều thấy được, trên bảng xếp hạng đã có một trăm Thần thoại Phối sủng, dùng chút Thần thoại Phối sủng này làm căn cơ, nhân loại có thể trảm giết Thần thoại sinh vật, về sau lấy được càng nhiều Thần thoại Phối sủng, không cần thiết phải mạo hiểm đi tranh vị trí thứ nhất kia làm gì.
-Cái này chúng ta đã nghĩ đến, Vương Minh Uyên tự nhiên cũng nghĩ tới, nhưng hắn lại cố ý không nói gì, điều này có ẩn tình gì?
An Thiên Tá trầm ngâm nói.
-Không dễ đoán, nếu nói Vương Minh Uyên muốn dẫn phát chiến tranh, hắn hẳn không lưu lại nhiều nỗi băn khoăn như vậy, để trong lòng người ta có lòng cố kỵ, dưới tình huống như vậy, chỉ sợ không có mấy người sẽ đem hết toàn lực đoạt đệ nhất.
A Sinh nói.
-Ngươi cảm thấy có khả năng, Vương Minh Uyên vốn không muốn để cạnh tranh trở nên kịch liệt vậy?
An Thiên Tá trầm ngâm một lát, mở miệng nói.
-Cái này tựa hồ không đúng, hắn làm vậy có lợi ích gì?
A Sinh nói.
Hiện tại cái đại gia đều nghiên cứu dụng ý lần này của Vương Minh Uyên, đại đa số người phán đoán, đều tương tự phán đoán của An Thiên Tá và A Sinh.
Bọn hắn hoài nghi mục đích của Vương Minh Uyên đem Thần quả ra, Thẩn quả thần kỳ như vậy, rõ ràng Vương Minh Uyên có thể tự mình hưởng thụ, tại sao hắn muốn xuất ra?
Đủ loại phỏng đoán tầng tầng lớp lớp, dân chúng bình thường càng mỗi người nói một kiểu, có điều đại đa số mọi người đều thiên hướng về thuyết âm mưu.
Có người nói Vương Minh Uyên muốn dẫn phát đại chiến giữa nhân loại, muốn làm suy yếu thực lực nhân loại. Cũng có người nói, Vương Minh Uyên muốn lợi dụng trái cây dẫn dụ nhân loại cường giả tiến vào Dị thứ nguyên.
Ngược lại, bảng xếp hạng không có động tĩnh gì, cũng không có người vì lý do này lý do nọ mà khiêu chiến bài danh.
Thời điểm Chu Văn biết chuyện này, khi sự tình đã qua ba ngày, bởi phần lớn thời gian mấy ngày nay, hắn đều lưu lại Tiểu Phật Tự, căn bản không chú ý tin tức, tự nhiên không biết có nhiều sự tình phát sinh như vậy.
Mãi đến khi Lý Huyền gửi tin nhắn cho Chu Văn, Chu Văn Văn mới biết được chuyện này, lên mạng xem video.
-Lão sư, hắn muốn làm gì đây?
Chu Văn cũng đang suy đoán dụng ý của Vương Minh Uyên, thực ra hắn không hiểu rõ Vương Minh Uyên lắm, thế nhưng nếu bản tâm Vương Minh Uyên không thay đổi, như vậy hắn hẳn sẽ không làm suy yếu chiến lực nhân loại mới đúng.
Nhưng lòng người dễ đổi, ai cũng không biết bản tâm Vương Minh Uyên, có theo thân phận hắn mà biến hóa không?
-Lão Chu, ngươi là học sinh Vương Minh Uyên, dùng hiểu biết của ngươi đối với hắn, ngươi nói xem trái cây kia có