- Nơi này có người? Nhưng cho dù có người, điện tiểu trấn này đã bị cắt, tại sao có ánh đèn nhỉ?
Trong lòng Chu Văn kinh ngạc, cẩn thận từng li từng tí tới gần cửa hàng góc đường.
Cửa hàng kia là một siêu thị mini, tấm biển bằng đen led đã bị hư hỏng, nhưng thỉnh thoảng lóe lên, dưới tình huống tại tiểu trấn này, thoạt nhìn khá quái dị.
Chu Văn sử dụng năng lực Đế Thính, mặc dù khoảng cách còn rất xa, nhưng tình huống bên trong siêu thị đã xuất hiện trong đầu của hắn, không chỉ nhìn rõ ràng mà còn có cả màu sắc.
Rất nhanh, Chu Văn thấy trong siêu thị nhỏ, có một thanh niên đang nằm trên ghế xích đu, nhắm mắt lại, theo ghế đu lắc lư.
Bên cạch ghế đu có một bàn gỗ, trưng bày một chút đồ ăn vặt, còn có mấy chai bia đã mở.
Người thanh niên kia một bên nhắm mắt lại hưởng thụ ghế đu lắc lư, một bên cầm chai bia thưởng thức, thỉnh thoảng lại lấy đồ ăn vặt nhét vào miệng, thoạt nhìn tương đối thoải mái.
Mà một bên quầy hàng, có một ngọn đèn dầu, kiểu dáng ngọc đèn dầu khá giống kiểu dáng ngọn đèn dầu Ma Thần Kỷ.
Thời điểm ngọn đèn dầu bắn ra điểm bạch quang, kỳ quái là, bạch quang lại khiến những đèn điện bên trong siêu thị đều phát sáng, còn một cái quạt trần bắt đầu chuyền động.
Chu Văn vừa mới nhìn thoáng qua, hỏa diễm trên ngọn đèn dầu lại đột nhiên tăng vọt, trong lúc nhất thời bạch quang đại phóng, lập tức khiến năng lực Đế Thính mất tác dụng, lại không nghe được tình huống bên trong siêu thị.
Trong lòng Chu Văn giật mình, con mắt nhìn về phía siêu thị, chỉ thấy thanh niên kia đi ra ngoài siêu thị nhỏ, con mắt nhìn về phía hắn bên này.
Ngọn đèn dầu bên người thanh niên kia đang lơ lửng trên không trung, mà hỏa diễm lại biến thành bộ dáng Thần linh, có chút tương tự với Thần đèn trong truyện Aladin.
Thanh niên thấy Chu Văn, biểu lộ tựa hồ hơi khác thường, đứng ở nơi đó nhìn từ trên xuống dưới Chu Văn, tựa hồ rất tò mò.
Chu Văn cũng đánh giá người thanh niên kia, bộ dáng hai mươi bảy hai mươi tám tuổi, tướng mạo không phải loại tuấn mỹ, nhưng lại tràn ngập mị lực nam tính.
Chu Văn có thể xác định mình chưa gặp qua hắn.
Về phần ngọn đèn dầu bên người thanh niên kia, Chu Văn đã nhận ra, nó là Đăng Ma trên bảng xếp hạng, đã từng xếp vị trí thứ ba, có điều hiện tại đã rơi xuống vị trí thứ chín.
- Không nên hiểu lầm, ta không ác ý, chẳng qua tiện đường đi ngang qua, thấy có ánh đèn, nên hơi hiếu kỳ qua đây xem một chút.
Chu Văn chủ động nói.
Thanh niên bĩu môi nở nụ cười:
- Gặp nhau tức hữu duyên, nơi này ngoại trừ chúng ta bên ngoài, chẳng có ma nào, không bằng ngươi lại đây uống với ta chén? Đỡ đêm dài tĩnh mịnh.
- Hảo ý tâm lĩnh, ta còn có việc, muốn tiếp tục đi đường, không quấy rầy.
Chu Văn cảm thấy thanh niên này có chút quái dị, quyết định vẫn cách xa hắn một chút thì tốt hơn.
Ai ngờ thanh niên kia lại cười:
- Nơi này vây quanh bởi ba mặt núi, ngoại trừ đường về bên ngoài, căn bản không có đường khác, mà địa phương này đến cứt chim cũng chẳng có, thứ hữu dụng duy nhất ở đây, chỉ sợ có mỗi khối Ma phương trên quảng trường kia thôi, ngươi tới nơi này, sợ không phải giống như ta, không muốn người khác nhìn thấy Phối sủng của mình?
Thanh niên tự nhiên đoán trúng, mặc dù Chu Văn muốn phủ nhận, nhưng tựa hồ không nghĩ ra lý do hợp lý lấy cớ.
- Hiện tại ngươi đã thấy Đăng Ma của ta, coi như ta biết Phối sủng ngươi lên bảng, ngươi và ta đều biết nhược điểm của nhau, người nào cũng không mất mát gì. Ta đã đợi ở đây rất lâu, đến con ruồi còn chưa gặp, thực sự rất nhàm chán, ngươi liền an tâm lưu lại, tâm sự cùng t a.
Thanh niên cười nói.
Chu Văn không hề động, nếu bị người phát hiện, hắn đã quyết định không để Bạo Quân Bỉ Mông xuất chiến tại đây.
Nhưng thời điểm hắn muốn cáo từ, thanh niên kia lại tiếp tục nói:
- Nếu