Chu Văn đang ở trong lều vải cày Phó bản, đột nhiên cảm giác Ngọc Anh trong thức hải mở mắt, trên thân phát ra bảo quang.
Bảo quang từ hư hóa thực, lại xuyên qua ý thức, khiến thân thể Chu Văn cũng phát ra bảo quang óng ánh.
- Tại sao như vậy? Mệnh hồn Chư Thần Hồi Tỵ lại đột nhiên phát động?
Trong lòng Chu Văn kinh ngạc, đồng thời cảm giác có chấn động ở nơi nào đó trên thân thể mình.
Nhìn kỹ, chỗ bị chấn động, lại là hình xăm Âm Phù Tinh Linh, co một đầu Âm Phù Tinh Linh không biết bị lực lượng nào khống chế, giãy dụa muốn vỗ cánh bay đi.
Nhưng bảo quang Chư Thần Hồi Tỵ ảnh hưởng, nó không thể nào thoát ra ngoài, bị bảo quang vây khốn, như một đầu bươm bướm kẹt trong lồng.
- Chuyện gì xảy ra?
Chu Văn thử nghiệm khống chế lực lượng Chư Thần Hồi Tỵ, để lực lượng kia không ngăn cản Âm Phù Tinh Linh nữa.
Lực lượng Chư Thần Hồi Tỵ vừa thu lại, hình xăm Âm Phù Tinh Linh lập tức biến mất dưới mí mắt Chu Văn.
Mà liên hệ giữa Chu Văn và Âm Phù Tinh Linh cũng hoàn toàn biến mất, phảng phất hắn chưa bao giờ có một đầu Phối sủng như vậy. Nếu không phải Chu Văn tận mắt thấy nó biến mất, chắc hắn cũng không phát giác mình mất Phối sủng này như thế nào.
- Lực lượng gì cướp Âm Phù Tinh Linh của ta vậy?
Phản ứng đầu tiên của Chu Văn là đem năng lực Đế Thính đến cực hạn, một khu vực rộng lớn tại phụ cận, đều bị Chu Văn nghe rõ, một sợi tóc rơi trên mặt đất, cũng không thoát khỏi lỗ tai của hắn.
Rất nhanh, Chu Văn phát hiện Lưu Vân trốn trong bụi cỏ ngoài trấn, cái tên này ngồi xổm ở trong bụi cỏ, nhìn qua còn tưởng rằng hắn ở chỗ này đi bậy, nhưng nhìn kỹ, lại phát hiện tên này không cởi quần, đang ngồi đó ục ục ục thì thầm nói gì đó.
Chu Văn cẩn thận nghe, phát hiện Lưu Vân nói:
- Không biết tiểu sư đệ ta có phải động vật ăn tạp không, trên thân làm sao lại có Phối sủng rác rưởi như vậy? Tiểu sư đệ ngươi yên tâm, sư huynh có nhân phẩm, chỉ trộm một đầu Thần thoại Phối sủng của ngươi sẽ thu tay lại.
- Quả nhiên tên gia hỏa này giở trò quỷ, hắn không sợ chết sao?
Chu Văn nhìn kỹ một chút, quả nhiên thấy trên người hắn có một hình xăm Âm Phù Tinh Linh, giống như đúc cái Chu Văn mất.
Chu Văn bất động thanh sắc, hắn muốn nhìn Lưu Vân đến cùng muốn làm gì.
Lưu Vân không biết phạm vi Đế Thính bao trùm lớn đến vậy, hắn đã trốn xa như vậy, mà Chu Văn vẫn có thể giám thị hắn.
Trước đó sở dĩ Lưu Vân có thể khiến Đế Thính mất hiệu quả, bởi hắn đã phát hiện có Chu Văn, đánh giá Chu Văn đang quan sát hắn, mới để Đăng Ma bộc phát lực lượng, phá giải năng lực Đế Thính.
Hiện tại hắn căn bản không biết Chu Văn có thể dưới khoảng cách xa như vậy giám thị hắn, mà năng lực Thâu Tinh thủ của hắn, dưới tình huống bình thường, đều Thần không biết Quỷ không hay trộm Phối sủng của người khác, người bị trộm gần như không thể phát hiện được.
Lưu Vân đã bày ra Phối sủng giám sát ngược, cũng không phát hiện bên Chu Văn có động tĩnh gì, hắn còn tưởng Chu Văn còn chưa phát giác Phối sủng bị trộm.
Trên thực tế, nếu không phải Chu Văn có thói quen ra ngoài mở Mệnh hồn Chư Thần Hồi Tỵ, Âm Phù Tinh Linh biến mất, hắn cũng không phát hiện được.
- Ngược lại cón chín lần nữa, ta không tin, không trộm được một đầu Thần thoại Phối sủng của ngươi.
Lưu Vân cắn răng, đưa tay vào hư không túm lấy.
Chỉ thấy đầu ngón tay của hắn lập loè tinh quang quỷ dị, giống như có thứ gì đang thiêu đốt, Thâu Tinh thủ xé rách hư không, khiến tay Lưu Vân biến mất, như ẩn hình.
Thời điểm cái tay kia biến mất trong hư không, ở trong tay hắn lạ xuất hiện một Âm Phù Tinh Linh đang nhảy nhót tưng bừng, cái Âm Phù Tinh Linh kia chuyển vòng quanh hắn, tự động rơi vào trên người hắn, biến thành hình xăm.
Bên Chu Văn giống lần trước, chỉ cảm thấy một hình xăm Âm Phù Tinh Linh chấn động, hắn thu liễm lực lượng Chư Thần Hồi Tỵ, hình xăm Âm Phù Tinh Linh lại biến mất.
- Cái tên này lại có năng lực này? Vậy hắn không phải quá bá đạo sao? Xem ai có Thần thoại Phối sủng, trực tiếp trộm, không mất công nuôi nấng?
Trong lòng Chu Văn kinh ngạc, tiếp tục bất động thanh sắc quan sát.
Loại năng lực kỳ dị này, hiện tại hắn gặp được cũng tốt, bây giờ quan sát