- Không. . . Ta không phải người chết. . . Ta còn sống. . .
Sở Hà hoảng sợ kêu lên, trên tay còn sờ soạn người mình, tựa hồ muốn xác nhận bản thân đã chết thật không?
Lưu Vân lại lớn mật dị thường, đưa tay giật giật trên mặt Sở Hà, không tin nói:
- Rõ ràng hắn là một người sống bình thường, tại sao hắn lại là người chết?
Chu Văn cũng không thấy điểm nào trên người Sở Hà giống người chết, thân thể của hắn chẳng khác người thường, nhịp tim đập ổn, nhiệt độ cơ thể bình thường, ngoại từ tư duy hơi chậm một chút, chẳng có điểm nào giống người chết.
Nhưng nếu Sở Hà không chết, thực sự khó mà giải thích, vì cái gì hắn tiến vào Hoàng Tuyền thành rất lâu trước đó, vẫn còn nói hôm nay hắn mới tiến vào Hoàng Tuyền thành.
- Nếu các ngươi không sợ hắn hồn phi phách tán, vĩnh cửu biến mất giữa thiên địa, vậy dẫn hắn ra khỏi Hoàng Tuyền thành đi.
Hoàng Tuyền thành chủ nói xong, lại chủ động nhường đường.
- Chúng ta có thể đi?
Lưu Vân không tin nhìn Hoàng Tuyền thành chủ.
Hắn lăn lộn trong xã hội mấy năm, tự nhiên hiểu đạo lý nhân ngôn không thể tin, huống chi lời này xuất phát từ một Dị thứ nguyên sinh vật, hơn nữa còn là chủ nhân Hoàng Tuyền thành, tin hắn chẳng khác tin ma quỷ.
- Chỉ cần hắn không sợ hồn phi phách tán, cứ việc rời khỏi Hoàng Tuyền thành.
Hoàng Tuyền thành chủ lạnh nhạt nói.
- Sở giáo sư, ngươi nói thế nào, muốn đi ngoài cùng chúng ta không?
Lưu Vân nhìn về phía Sở Hà hỏi.
- Ta muốn đi ra ngoài, ta không phải người chết.
Sở Hà vội vàng nói.
Ánh mắt Chu Văn lại nhìn Hoàng Tuyền thành chủ nói:
- Cùng tiến vào Hoàng Tuyền thành, tại sao chúng ta không phải người chết, mà Sở Hà lại coi là người chết?
Hoàng Tuyền thành tựa hồ rất kiên nhẫn, nhìn Chu Văn liếc mắt hồi đáp:
- Thời điểm các ngươi vào thành, Hoàng Tuyền Quỷ Môn quan không phải đã nói rất rõ ràng, tam đại thiết luật của Hoàng Tuyền thành không thể vi phạm, nếu ngày đó hắn vào thành mà không thể sống đi ra ngoài, dĩ nhiên hắn đã chết.
- Ta không chết. . . Ta không chết. . . Không nên tin hắn. . . Dẫn ta đi. . .
Hai mắt Chu Văn xích hồng, trạng thái tinh thần không ổn định.
Điều này cũng bình thường, bất kỳ người nào nghe tin này, hơn nữa còn có đạo lý hẳn hoi, người bên ngoài cơ hồ muốn tin, nên ai cũng giống Sở Hà khẩn trương như vậy.
- Sở giáo sư, ngươi đừng vội, ta tin tưởng ngươi, ngươi cùng chúng ta rời khỏi thành.
Lưu Vân vỗ bả vai Sở Hà nói.
Mặc dù trong lòng Chu Văn hoài nghi, nhưng không có biện pháp xác định, Sở Hà thật sự là người chết, do về phía Sở Hà nói:
- Sở Hà giáo sư, muốn rời khỏi Hoàng Tuyền thành hay không, lựa chọn do ngươi quyết định.
- Ta đi với các ngươi, ta thật sự không phải người chết.
Sở Hà luôn mồm nói.
- Tốt, vậy chúng ta đi.
Con mắt Chu Văn nhìn chằm chằm Hoàng Tuyền thành chủ, bước chân tiến về phía lối ra Hoàng Tuyền thành.
Sở Hà và Lưu Vân đều đi bên cạnh Chu Văn, cùng nhau tiến về phía cửa ra, đồng thời đều cẩn thận đề phòng Hoàng Tuyền thành chủ, tùy thời chuẩn bị chiến đấu.
Nhưng Hoàng Tuyền thành chủ chỉ đứng một bên nhìn, cũng không có ý định ngăn càn bọn hắn.
Thời điểm phía ngoài sa mạc chính là mặt trời chói chang, bên ngoài Thần tọa là ánh mặt trời rực rỡ, nhưng bên trong Thần tọa lại có vẻ âm u.
Lưu Vân đi tiên phong, đầu tiên đạp đất ra ngoài, đứng dưới ánh mặt trời.
Chu Văn đi phía sau cùng, một mực đề phòng Hoàng Tuyền thành chủ, có điều Hoàng Tuyền thành chủ một mực không động thủ, chẳng qua lạnh nhạt nhìn bọn hắn.
Sở Hà đứng trong bóng tối, mặc dù hắn cảm thấy mình không phải là người chết, nhưng Hoàng Tuyền thành chủ nói chắc như đinh đóng cột, mà Chu Văn và Lưu Vân còn nói hắn đã tiến vào Hoàng Tuyền thành trong khaongr thời gian rất lâu, cái này khiến hắn có chút sợ hãi.
- Ta khẳng định không phải người chết. . . Ta khẳng định không phải người chết. . .
Sở Hà cắn răng, xòe bàn tay ra, để bàn tay của mình vươn ra ngoài ánh nắng.
Thời điểm đầu ngón tay của hắn tiếp xúc với ánh nắng, lại đột nhiên toát ra lam sắc, bộ phận ngón tay vươn ra ngoài, lại biến trong lam quang phân giải mất.
- A. . . Tại sao có thể như vậy. . .
Sở Hà kêu thảm thu về bàn tay, mặt mũi tràn đầy vẻ không thể tin nổi cùng tuyệt vọng.
Sắc mặt Chu Văn biến hóa, vươn tay ra ngoài, thời điểm bàn tay tiến vào ánh nắng lại