Lý Huyền cũng không nhìn thấy quỹ tích chiến đấu, hắn triệu hoán Mệnh hồn, thân thể lập tức bị giáp trùng bao phủ, con mắt biến hóa thành trùng nhãn.
Dưới Mệnh hồn gia trì, hình ảnh chiến đấu trong mắt Lý Huyền trở nên chậm hơn nhiều.
- Quá mạnh, không sợ lực lượng mạnh, không sợ kỹ năng tàn nhẫn, chỉ sợ loại Phối sủng có IQ cao, không ngờ trên đời này lại có dạng Phối sủng có IQ cao như vậy, coi như gặp đối thủ ngang cấp, cũng không thể thắng, đây quá Bug.
Lý Huyền nói.
- Đúng vậy, IQ chính là thuộc tính ẩn tàng của Phối sủng, thời điểm chiến đấu xác thực chiếm tiện nghi lớn.
Chu Văn gật đầu đồng ý.
Chính hắn cũng thích dùng Phối sủng có IQ cao, giống Ba Tiêu Tiên, Ma Anh và Hắc Ám y sư, đều là Phối sủng IQ cao, trường hợp không cần Chu Văn ra lệnh, bọn hắn cũng biết nên làm gì.
Đôi khi quyết định của chúng, thậm chí còn tốt hơn Chu Văn điều khiển.
Mà đại biểu của Phối sủng ngốc nghếch, tựa như Bạo Quân Bỉ Mông, Lục Dực Thủ Hộ Cự Long, Hoàng Kim Chiến Thần Kích, đều dựa vào bản năng chiến đấu, nói chung IQ kém nhiều.
Cũng không thể nó loại này không tốt, nếu lực lượng đủ mạnh, theo bản năng chiến đấu sẽ giúp lực lượng bọn chúng phát huy đến cực hạn, bộc phát ra 120% chiến lực.
Thế nhưng gặp phải đối thủ ngang tầm, loại Phối sủng ngốc nghếch ăn đủ thiệt.
Hiện tại tâm tư của Chu Văn không nằm trên đám Phối sủng trên thân, hắn hết sức hứng thú thân pháp Phong Bá và kiếm pháp Thái Cổ Kiếm Tiên, thể xác tinh thân cả người đều đắm chìm trong đó, cảm thụ được hai loại ý cảnh hoàn toàn khác biệt.
Một cái duy ngã độc tôn, một cái vân đạm phong thanh, cả hai Thái cực khác nhau.
Mà hai loại Thái cực này, cách thức khác với Thần kỹ Thiên Ngoại Phi Tiên, nhưng kết quả lại giống nhau đến kỳ diệu.
Phong Bá và Thái Cổ Kiếm Tiên thế và lực đều ngang nhau, người nào cũng không chiếm được thượng phong, có điều đến giờ, vẫn chưa thấy chúng chịu dùng Vận Mệnh Chi Luân.
Lúc này dân chúng bình thường đang gò đầu bứt tai, bởi họ chỉ có thể nhìn thấy hào quang loạn băng, căn bản không nhìn thấy tình huống chiến đấu cụ thể, chỉ có một bộ phận Sử thi cường giả có nhãn lực không tệ có thể thấy rõ hình ảnh.
Cũng may thiết bị quay chụp đã vô cùng hiện đại, về sau có thể tua chậm tốc độ, lại thêm giải thích, khi đò người bình thường mới có thể thấy rõ.
Chu Văn đang xem như si như say, Phong Bá lại đột nhiên thối lui ra khỏi vòng chiến, sau đó không có bất kỳ dấu hiệu nào, trực tiếp nhận thua thối lui ra khỏi chiến trường.
- Tại sao lại nhận thua? Rõ rãng bất phân thắng bại.
Lý Huyền kinh ngạc nói.
Chu Văn một mực cảm thụ kiếm pháp và thân pháp của chúng, so với Lý Huyền càng hiểu rõ hơn, lắc đầu nói:
- Các phương diện của Thái Cổ Kiếm Tiên và Phong Bá đều ngang nhau, tiếp tái chiến tiếp, chỉ có thể so đấu lực lượng Thần tích Vận Mệnh Chi Luân, mà rõ ràng Hạ gia còn chưa muốn liều mạng, đây chỉ là thăm dò, nên chỉ có thể từ bỏ.
- Thật sự đáng tiếc, dạng Thần thoại chiến đấu này của mấy Phối sủng có IQ cao, so với xem mấy Phối sủng man lực kia chiến đấu thú vị hơn nhiều.
Chu Văn cũng thấy chưa thỏa mãn, đứng dậy nói:
- Đi, chúng ta đến sân luyện tập, ta vừa mới nhìn bọn hắn chiến đấu, có mấy phần lĩnh ngộ, thử một chút xem trình độ đến đâu?
Lý Huyền nghe Chu Văn nói như vậy, một lời đáp ứng, hai người tới sân luyện tập, trực tiếp tìm một cái độc lập luyện tập thất.
- Ta bắt chước Thái Cổ Kiếm Tiên kiếm pháp, ngươi xem có đúng hay không?
Chu Văn cầm một thanh luyện tập kiếm, nhớ lại kiếm ý của Thái Cổ Kiếm Tiên, một kiếm chém về phía Lý Huyền.
- Có chút thú vị, có điều vẫn chưa đủ bá đạo, một kiếm này của ngươi vẫn còn giữ lại, hẳn nên quyết tuyệt thêm một chút.
Lý Huyền không cầm vũ khí, trực tiếp dùng giáp trùng chặn luyện tập kiếm.
- Chưa đủ sao?
Chu Văn lại trảm một kiếm, đồng thời tận lực đem tâm tình của mình, dung nhập vào cảnh giới kiếm ý Thái Cổ Kiếm Tiên.
- Không đủ. . . Không đủ. . . Còn chưa đủ. . .
Lý Huyền không