Ngón tay thon dài của Lãnh Tông Chính đặt trên phím đàn, Ma Cầm Vương Tọa lập tức phát ra thanh âm kỳ diệu, thanh âm kia trang nghiêm túc mục, lại thêm cảm giác thiêng liêng thần thánh mà nhạc khí khác không có.
Mắt trần không thể nhận ra gợn sóng đang khuếch tán bên trong trụ sở, nhưng Chu Văn lại, hắn kinh ngạc phát hiện theo những thanh âm kia, những Ký Sinh bào tử siêu nhỏ không thể nhìn thấy, lại giống nhe binh sĩ nhận lệnh sắp hàng, tất cả đều hướng về phía trước Ma Cầm Vương Tọa.
Nguyên bản những Ký Sinh bào tử nhỏ đến mức không thể nhìn thấy, hiện tại bởi số lượng nhiều, càng tập chung vào một chỗ, dần dần có thể nhìn thấy sương mù màu trắng như có như không xuất hiện.
Nguyên bản Thái Tuế nhảy tới nhảy lui, ăn không được bao nhiêu bào tử, hiện tại đám Ký Sinh bào tử tập chung bên trong một khu vực, khiến nó hưng phấn, nhảy tới thôn phệ hàng loạt Ký Sinh bào tử, hình thể cũng dần biến lớn một chút.
Tiếng đàn vẫn còn đang tiếp tục, hàng loạt bào tử hướng về một nơi ngưng tụ, dần dần biến thành thực chất, biến thành từng mảnh từng mảnh tụ tập như bông tuyết trắng.
Cuối cùng những bông tuyết kia ngưng tụ thành một chỗ, biến thành bạch đoàn.
Thái Tuế trực tiếp nhảy qua đi, trực tiếp há miệng nuốt vào, không biết nó đã ăn bao nhiêu Ký Sinh bào tử, hiện tại số lượng đã không thể đánh giá được.
Chu Văn mơ hồ cảm giác Thái Tuế truyền đến một cỗ ý niệm, tựa hồ nó muốn tiến hóa, vội vàng đem nó triệu hoán trở về.
Lãnh Tông Chính không ngăn cản Thái Tuế thôn phệ những Ký Sinh bào tử kia, chẳng qua liếc mắt Chu Văn, sau đó nói với A Sinh:
- Bên trong trụ sở còn những cây nấm kia, nhất định phải dùng lửa đốt hết, không lưu lại chút gì, đảm bảo không lưu lại tai họa ngầm.
- Vâng, tuân lệnh hiệu trưởng.
A Sinh nhận lệnh, dẫn người đi thanh lý những cây nấm bên trong trụ sở.
Lãnh Tông Chính nói:
- Chút Ký Sinh bào tử này nếu không kí sinh trên thân thể, muốn tẩy trừ chúng không khó, nhưng nếu chúng đã ký sinh, sau đó thâm nhập vào cơ thể con người, giống như máu thịt trên người, coi như khoét máu thịt, năng lực tự lành vẫn khiến máu thịt lành lại, tuy nhiên vẫn khó trừ tận gốc.
Đám người Tần Vũ Phu nghe xong, đều lộ vẻ lo lắng.
- Ngươi, đi theo ta.
Trước khi Lãnh Tông Chính đi, đột nhiên nói với Chu Văn một câu.
- Không thể nào, Lãnh hiệu trưởng sẽ không hẹp hòi như cũ, tính sổ sách với Thái Tuế đã ăn đám Ký Sinh bào tử kia chứ?
Chu Văn có chút buồn bực đi theo Lãnh Tông Chính, vào phòng làm việc của hắn.
- Ngồi đi.
Phòng làm việc của hắn có chút khác biệt so với phòng làm việc bình thường, nói đây là văn phòng của hắn, không bằng gọi nó là phòng trà thì đúng hơn.
- Lãnh hiệu trưởng, vừa rồi ta chưa có sự đồng ý của ngươi, để Phối sủng của ta ăn đám Ký Sinh bào tử kia, chuyện này ta không đúng…
Chu Văn thừa nhận sai lầm trước, miễn để Lãnh Tông Chính lấy cớ thao thao bất tuyệt giáo dục hắn.
Lãnh Tông Chính lại không nói gì, ngồi bên cạnh bàn trà, một bên nấu nước pha trà một bên nói:
- Có phải ngươi rất hận ta cướp trứng Phối sủng của ngươi không?
Chu Văn lắc đầu nói:
- Nó vốn là con mồi ngài đã tỏa định trước, ngài lấy trứng Phối sủng cũng đúng, ta làm sao có ý nghĩ như vậy?
Trong lòng Chu Văn xác thực nghĩ vậy, ngay từ đầu Lãnh Tông Chính đã ra tay với Thiên Thủ Ngưu Đầu, hắn muốn kiếm chút tiện nghi, cuối cùng ngược lại để Lãnh Tông Chính chiếm tiện nghi lại, cái này không có gì đáng nói, chỉ trách bản thân ra tay không đủ nhanh mà thôi.
Lãnh Tông Chính nghe Chu Văn nói như vậy, cười cười, lấy một chén trà đặt trước mặt Chu Văn, sau đó tiếp tục nói:
- Ngươi đã biết đầu Đại Kim Ngưu có lai lịch gì không?
Chu Văn chỉ biết Đại Kim Ngưu kia gọi là Đại Uy Kim Cương Ngưu, đến mức lai lịch của nó rốt cuộc thế nào, hắn hoàn toàn không biết gì cả, đành lắc đầu.
- Thân thể Thiên thủ lúc trước của Kim Ngưu, chính là phỏng theo hình tượng của Đại Uy Đức Kim Cương, Đại Uy Đức Kim Cương chính là kim cương hộ pháp của Mật Tông, có thể hàng phục Ác Ma, xưng là Đại