Chu Văn đã triệu hoán Lục Dực Thủ Hộ Cự Long, dùng Phối hợp trạng thái Long dực xuất hiện ngay sau lưng hắn, trong hiện thực tiến vào địa phương quỷ dị như vậy, Chu Văn không dám nửa điểm chủ quan.
Quay đầu nhìn thoáng qua, lại phát hiện cửa đá sau lưng biến mất, đằng sau lưng là hư không mênh mông vô bờ, mà Hoàng Kim Phật Quốc lại giống như hòn đảo đang trôi nổi trong hư không, mà bọn hắn đang đứng ngoài rìa Phật Quốc.
Chu Văn dò xét bốn phía, cũng không thấy lối ra vào, nhìn về phía A Sinh hỏi:
- A Sinh, ngươi có thấy đường về không?
A Sinh lắc đầu nói:
- Không nhìn thấy, sự tình sợ có chút phiền phức, Văn thiếu gia ngươi phải cần thận.
Lãnh Tông Chính nói:
- Các ngươi nhìn mi tâm đại Phật tượng.
Chu Văn cùng A Sinh nhìn qua, chỉ thấy chỗ mi tâm đại Phật tượng, lại có một khối lưu ly như Thái dương, bắn ra hào quang kì dị.
- Dùng kiến thức liên quan đến Phật giáo, cái kia hẳn là Bạch Hào tướng, là một trong ba mươi hai tướng Như Lai, đại biểu Phật giáo chi nguyên.
A Sinh nói.
Lãnh Tông Chính gật đầu nói:
- Bạch Hào tướng một trong những gốc rễ của Phật, co lại giữa mi tâm, mà thời điểm thợ thủ công điêu khắc Phật tượng, không có cách nào biểu hiện hình dáng Bạch Hào tướng, chẳng qua khắc một cái vòng tròn hoặc vòng xoáy, đại biểu Bạch Hào tướng. Các ngươi nhìn kỹ chỗ Bạch Hào tướng có điểm gì khác thường không?
Chu Văn và A Sinh ngưng mắt nhìn lại, cảm thấy Bạch Hào tướng chói lọi, như Lưu ly thanh tịnh.
Bởi khoảng cách quá xa nên lực lượng Đế Thính vô phương sử dụng, Chu Văn lại không cảm giác được nguy hiểm buông xuống, hoán đổi Nguyên Khí quyết Tiểu Bàn Nhược kinh, dùng Mệnh cách Bát Độ Bàn Nhược và Mệnh hồn Ngục Vương cường hóa giác quan, cẩn thận quan sát Bạch Hào.
- Chẳng lẽ cái đó là kén Thủ Hộ giả.
Chu Văn kinh ngạc nói.
Vẻ mặt Lãnh Tông Chính nghiêm túc nói:
- Xem ra đúng là Thủ Hộ giả chi kén, ta vốn tưởng bên trong Long Môn động vốn chỉ có một viên, không ngờ vẫn còn một viên khác.
- Chẳng lẽ nguyên nhân Long Môn động phát sinh dị biến đều do Thủ Hộ giả chi kén sao? Nhưng cái này có chút không đúng, chẳng phải Thủ Hộ giả chỉ chọn nhân loại khế ước sao? Tại sao Tăng Y Khô Lâu và Kim Sí điểu tới đây làm gì?
Chu Văn cau mày nói.
Không ai có thể trả lời vấn đề của hắn, ba người đứng xa xa nhìn Tăng Y Khô Lâu đi từng bước tới đại Phật tượng, vừa nhìn Kim Sí điểu bay lượn trên không?
Nhưng vô luận Tăng Y Khô Lâu hay là Kim Sí điểu, khoảng cách tới đại Phật tượng không hề được rút ngắn, tựa như chúng nó đang đứng bất động tại chỗ.
- Bên trong Phật Quốc có tồn tại khủng bố, không phải sinh linh bình thường có thể xuyên qua. Tiểu Chu, ngươi triệu hoán đầu Đại Uy Kim Cương Ngưu, thử xem nó có thể tới gần Phật tượng không?
Lãnh Tông Chính nói.
Chu Văn vội vàng triệu hoán Đại Uy Kim Cương Ngưu, thử để nó tiến về phía đại Phật tượng.
Nhắc tới cũng kỳ quái, Kim Sí điểu bay nhanh như vậy, hai cánh đập một phát có thể đi vài trăm dặm, tuy nhiên vô phương tiến gần Phật tượng.
Thế nhưng đầu Đại Uy Kim Cương Ngưu này chẳng qua chậm rãi dẫm trên gạch vàng mà đi, lại rất dễ dàng kéo gần khoảng cách, mắt nhất sắp đuổi kịp Tăng Y Khô Lâu.
- Quả nhiên chỉ có sinh vật Phật hệ mới có thể xuyên qua Phật Quốc, mà Tăng Y Khô Lâu quả thật không phải sinh vật Phật hệ, nó hắn phải dựa vào viên Kim sắc tinh thể kia mới có thể chậm rãi tiến tới Phật tượng. Mà đầu Kim Sí điểu làm thế nào cũng không tới gần được, thậm chí còn kém Tăng Y Khô Lâu.
Lãnh Tông Chính nói xong, để Chu Văn triệu hoán Đại Uy Kim Cương Ngưu trở về, miễn nó đụng phải Tăng Y Khô Lâu.
Đúng vào lúc này, đột nhiên nghe được một tiếng chim hót vang vọng vân tiêu, chỉ thấy đầu Kim Sí điểu, thân hình đột nhiên phồng lớn, như một mảnh Kim vân che trời, cơ hồ che phủ toàn bộ Phật Quốc trong bóng râm.
Hai cánh nó chấn động, lực lượng kinh