Trên bầu trời, tiếng đàn như Ma.
Chu Văn không nghe thấy tiếng đàn kia có điểm huyền diệu gì, tiếng đàn tựa hồ cũng không gây ảnh hưởng gì, nhưng không biết tại sao, nếu nghe được tiếng đàn, hắn vẫn sẽ cảm giác sâu trong đáy lòng sinh ra một loại cảm xúc run rẩy, tựa hồ có một loại hoảng hốt xuất phát từ sâu trong linh hồn.
Mà trên thân Phối sủng, lại có một cố lực lượng Hắc ám bao phủ, tựa như Ma quỷ trong bóng tối, để người ta có thể cảm giác được sự tồn tại của nó, nhưng lại không nhìn thấy nó.
Chẳng qua Hắc ám lực lượng trên người Phối sủng bị Kim quang trên thân ngăn cản, từ đầu đến cuối không thể xâm lấn thân thể hắn, hai cỗ lực lượng một mực giành co.
Kim Sí điểu và Tăng Y Khô Lâu bị diệt sát, Phật Diệt nhìn về phía Chu Văn và A Sinh đang chạy tới, Bạch Hào tướng trên mi tâm nhất chuyển, như có Phật quang chiếu xuống Phật Quốc.
Chu Văn và A Sinh đang muốn xông lên hỗ trợ Lãnh Tông Chính, đã thấy Phật Quang Tịnh Thổ chiếu xuống, cả hai giật cả mình, dồn dập sử dụng Nguyên Khí kỹ và Phối sủng ngăn cản Phật quang.
Nhưng rất nhanh bọn hắn phát hiện, Phật quang kia không hề ảnh hưởng đến bọn hắn, nhưng chỗ Phật quang buông xuống, lại khiến Phật Quốc sáng ngời.
Chu Văn và A Sinh đột nhiên mở mắt nhìn, trong vùng Phật Quang Tịnh Thổ, trước đó Kim Sí điểu và Tăng Y Khô Lâu vừa bị chém giết, lại dưới Phật quang trùng sinh.
Chu Văn xem trợn mắt hốc mồm, kinh nghi bất định nói với A Sinh:
- A Sinh, ngươi bóp ta một cái, xem ta có phải thấy ảo giác không?
- Ta nghĩ ta cũng xuất hiện ảo giác.
A Sinh nuốt nước miếng, khó khăn nói:
- Văn thiếu gia, Phối sủng của người vừa mới xử lý chúng, hiện tại hẳn dùng được tiếp.
- Dùng được tiếp mới lạ, vừa rồi Phối sủng của ta tổn thương Nguyên khí nặng nề, nếu hai tên kia khởi tử hoàn sinh thật, phương pháp chém giết chúng vừa rồi hẳn không ổn.
Chu Văn nói.
Sau khi Chúc Long sử dụng Giới Vương biến, Nguyên khí tổn thương nặng nề, trong thời gian ngắn vô dụng, coi như triệu hoán, chiến lực chỉ ngang Lục Dực Thủ Hộ Cự Long, chiến đấu với Kim Sí điểu chẳng khác đâm đầu vào chỗ chết.
Thời gian sử dụng Lực Lượng Tuyệt Đối của Bạo Quân Bỉ Mông đã gần hết, không có Lực Lượng Tuyệt Đối áp chế, đoán chừng nó không phải đối thủ của Tăng Y Khô Lâu.
Tin tức tốt duy nhất là Phật Quang Tịnh Thổ khiến Tăng Y Khô Lâu khởi tử hoàn sinh, trong tay lại không có Linh Đang, xem ra viên Tinh thể kia cũng không phải đồ vật bản thân của nó, nói chung chỉ có một khỏa trên tay Chu Văn.
Nhưng vừa rồi Chu Văn đã nghiên cứu qua, vẫn không tìm ra cách thôi động Tinh thể khiến nó sử dụng Kim quang trấn áp địch nhân.
Tăng Y Khô Lâu và Kim Sí điểu đã sống lại, thoạt nhìn chẳng khác lúc mới tiến vào Phật Quốc, từng đầu tinh khí mười phần, bốn ánh mắt nhìn chằm chằm về phía Chu Văn cùng A Sinh.
- Văn thiếu gia, ngươi còn Phối sủng nào khác có thể xử lý chúng không?
A Sinh hỏi.
- Phối sủng hẳn có, nhưng có thể xử lý được không, ta cũng không biết.
Chu Văn cười khổ nói.
- Vậy chúng ta chuẩn bị liều mạng.
A Sinh cắn răng nói.
- Nhi tử, tới nha, cha ngươi đang đứng đây…
Bạch Anh vũ vẫn còn sống sát, nhảy tới bờ vai Chu Văn, kêu gào.
Bành!
Chu Văn một quyền đem nó đánh rơi xuống đất, thầm nghĩ:
- Tại sao Lãnh Tông Chính lại nuôi một đầu Phối sủng như thế này?
Tăng Y Khô Lâu cùng Kim Sí điểu đều hướng về Chu Văn bên này lao đến, mục tiêu của Tăng Y Khô Lâu là viên Tinh thể trong tay Chu Văn, mà Kim Sí điểu hiển nhiên hận chết đầu Bạch Anh vũ trên bờ vai hắn.
Chu Văn vội vàng triệu hồi Bạo Quân Bỉ Mông, để nó lần nữa nghênh hướng Tăng Y Khô Lâu, mặc dù không có Lực Lượng Tuyệt Đối áp chế, nó không thắng nối Tăng Y Khô Lâu, thế nhưng nếu chống đỡ một quãng thời gian hẳn không vấn đề gì.
Hiện tại khó khăn nhất giải quyết là Kim Sí điểu, tốc độ của nó quá nhanh, nhanh đến mức Chu Văn căn bản trốn không thoát công kích của nó, không thể đem nó giết chết, thì người