- Định chơi ta sao? Chẳng lẽ tất cả Bảo rương này đều rỗng hết sao?
Chu Văn có chút buồn bực nói.
A Sinh lại nở nụ cười:
- Văn thiếu gia không hổ là Văn thiếu gia, ta cùng Đốc Quân mở sáu cái Bảo rương, đều không thú vị bằng ngươi mở Bảo rương.
- Cái này kỳ thật không liên quan gì đến ta, do các ngươi đều chọn mấy cái Bảo rương tốt hết rồi, còn lại toàn là mấy Bảo rương kỳ quái.
Chu Văn buồn bực nói.
- Mau mở ra xem một chút đi, ta thật sự muốn biết, bên trong Bảo rương này rốt cuộc là thứ gì?
A Sinh thúc giục nói.
Chu Văn đành phải tiếp tục mở Bảo rương, bên trong Bảo rương lòng hết cái này đến cái khác, Chu Văn mở ít nhất đã hơn hai mươi cái Bảo rương lớn nhỏ, hiện tại từ Bảo rương lớn biến thành Bảo rương nhỏ bằng lòng bàn tay.
Chu Văn lại tiếp tục thử, mở Bảo rương, kết quả mặt dù Bảo rương kia rất nhỏ, nhưng cho dù Chu Văn dùng sức thế nào, lại không hề nhúc nhích.
Chu Văn đành tiếp tục mở Bảo rương, một tầng lại một tầng, hiện tại Bảo rương đã nhỏ như ngón tay, bên trong hình như lại có Bảo rương nữa.
- Hiện tại ta có thể khẳng định, chúng ta đang bị chủ nhân Mê cung trêu đùa, khẳng định Bảo rương cuối cùng không có gì.
Chu Văn cảm giác mình khẳng định bị chơi xỏ.
- Đã đến nước này, coi như trống không, cũng phải mở Bảo rương cuối cùng nhìn một chút.
A Sinh khích lệ nói.
Chu Văn im lìm không một tiếng tiếp tục mở rương, Bảo rương lớn chừng ngón tay, sau khi tiếp tục mở vài lần, đã trở nhỏ như móng tay.
- Giời A Sinh, tại sao vẫn còn, ta không tin không mở hết.
Chu Văn tiếp tục mở, lại mở nhiều tầng, hiện tại Bảo rương đã nhỏ như chiếc nhẫn.
Thời điểm Chu Văn muốn đi mở, lại phát hiện phía trên Bảo rương siêu nhỏ kia lại có một lỗ khóa cực nhỏ, tuy nhiên lại nhìn ra, đó chính là một chiếc khóa không sai vào đâu được.
- Đây không phải hố người sao? Ta mất công mở đến bây giờ, lại không nói cho ta biết cần chìa khóa…
Chu Văn hận không thể đập vỡ cái rương kia.
Nhưng không biết chiếc Bảo rương này có được nhận lực lượng quy tắc bảo hộ hay không, coi như lực lượng cấp độ Thần thoại cũng khó tồn thương nó.
- Bản thân tiểu Bảo rương này, sẽ không phải phần thường cuối cùng chứ?
A Sinh nhìn Bảo rương kia nói.
- Không thể nào?
Chu Văn hơi ngẩn ra, đưa tay cầm Bảo rương lên, hắn mở nhiều tầng Bảo rương như vậy, đều không nhúc nhích tẹo nào, lần này Bảo rương lại bị hắn lôi ra.
- Vậy mà lấy ra được!
Chu Văn lập tức ý thức được, điều này nhất định cố ý.
Chu Văn nhìn kỹ một chút, không phát hiện được phương pháp mở Bảo rương, giao cho A Sinh nhìn một chút, sau khi xem xong A Sinh trả lại Chu Văn:
- Nhìn kết cấu bên trong lỗ đút chìa khóa, cái khóa này có kết cấu khác nhân loại chúng ta, khả năng cần chìa khóa đặc thù mới có thể mở ra, Văn thiếu gia ngươi thu nó lại đi, chờ sau khi rời khỏi chỗ này lại nghĩ biện pháp mở nó ra.
Chu Văn không có biện pháp gì, chỉ có thể trước tiên thu Bảo rương mini này lại, Bảo rương nhỏ như vậy, đừng nói bên trong căn bản không có cái gì, cho dù có đồ vật bên trong, lại có thể chứa cái gì?
Liên tục mở hai Bảo rương, đều là vật kỳ quái, hiện tại Chu Văn hơi nhớ nhung Vương Lộc, nếu Vương Lộc cùng đi, để nàng hỗ trở mở Bảo rương, nhất định sẽ không đen mờ ra toàn đồ kỳ quái như vậy.
Hai người tiếp tục lên đường, bởi có vết xe đổ lần trước, A Sinh sợ tiểu Bảo rương có thể dẫn phát Mê cung dị biến, cho nên đi càng thêm cẩn thận.
Kết quả không xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, chỉ cần chờ đồng hồ cát đến thời điểm an toàn, có thể thuận lợi di chuyển qua phòng đá.
Cuối cùng Chu Văn và A Sinh đã đến địa điểm Bảo rương thứ ba, Chu Văn đứng trước Bảo rương,