Linh dương đi đến một mảnh đất trống, bắt đầu dùng móng đào đất.
- Chẳng lẽ nơi đó chôn bảo bối gì?
Trong lòng Chu Văn tò mò, chui vào trong bụi cỏ, rất nhanh đã đi đến bên cạnh mảnh đất trống.
Linh dương đào rất nhanh, thời điểm Chu Văn đến chỗ nó, nó đã đào sâu hơn một mét, đất đá đã chất thành đống bên cạnh.
Chu Văn nhìn kỹ đất đào lên, lập tức biết tại sao nơi này không có thực vật phát triển, thứ linh dương đào ra căn bản không phải đất, mà một loại kim loại phấn màu đen xám.
Đưa đầu ghé mắt vào trong nhìn một chút, phía dưới quả nhiên toàn bộ là kim loại phấn.
- Lão Dương, ngươi đang đào cái gì vậy?
Chu Văn tò mò hỏi.
Linh dương không để ý tới hắn, y nguyên tự mình đào tiếp.
Chu Văn nghĩ thầm:
- Cái tên linh dương này bình thường bất cần, không xem cái gì vào trong mắt, mà lại siêu lười, như đại gia. Hiện tại nó tự mình đào hố, phía dưới khẳng định có đồ tốt.
Nghĩ tới đây, Chu Văn vừa cười vừa nói:
- Lão Dương, ngươi nhìn ngươi dùng móng đào đất cũng không tiện, nếu không ta giúp ngươi đào, phía dưới có vật gì tốt, ngươi chia cho ta phân nửa thế nào?
Linh dương nhìn hắn một cái, suy nghĩ một chút, nâng móng lên trước, so đo với Chu Văn.
Chu Văn nhìn không hiểu, nghĩ thầm:
- Ngươi chỉ có móng, lại không có ngón tay, giơ móng lên trước mặt ta có ý gì?
Linh dương thấy hắn nhìn không hiểu, dùng móng viết lên mặt đất hai chữ.
- Hai thành.
Chu Văn giờ mới hiểu được linh dương so móng phía móng trước của nó phân nhánh, thoạt nhìn giống hình chứ V, nhưng cũng đại biểu số hai.
- Hai thành quá ít, lại thêm chút nữa, ngươi thấy chia 4-6 thế nào?
Linh dương không để ý tới hắn, lại tự mình đào.
- Hai thành thì hai thành, ta giúp ngươi đào.
Chu Văn cảm giác mình nhàn rỗi cũng không có việc gì, giúp nó đào một thoáng, tiết kiệm thời gian còn có thể phân điểm chỗ tốt, cớ sao lại không làm.
Linh dương nhảy ra khỏi hầm, chỉ chỉ phía dưới, ý để hắn tự mình xuống đào.
Chu Văn nơi nào tự mình đào, hắn triệu hoàn Bạo Quân Bỉ Mông, song giác trên đỉnh đầu Bạo Quân Bỉ Mông tựa như máy khoan điện, đào hang đào đất siêu nhanh.
Điều khiến Chu Văn có chút giật mình là kim loại phấn phía dưới quả nhiên không phải vật phàm, lực lượng Bạo Quân Bỉ Mông mạnh như thế, lại không thể đánh xuyên tầng kim loại phấn.
Chui một hồi lâu, mới đào sâu hơn mười mấy mét, kim loại phấn đào ra ngoài, màu sắc càng ngày càng đậm, đen chẳng khác nào than đá.
Mà chút kim loại phấn này, lại thêm một chút mùi vị hơi khó ngửu, tựa như mùi mực trên báo in.
- Lão Dương, rốt cuộc phía dưới đất có đồ vật gì? Không biết phải đào sâu bao nhiêu nữa?
Chu Văn biết IQ linh dương rất cao, nhất định có thể trả lời hắn, phải xem nó có nguyện ý nói hay không.
Linh dương duỗi ra móng, trên mặt đất vẽ hai chữ:
- Tám mét.
- Còn tận tám mét nữa, thoạt nhìn vẫn phải mất công đào một hồi lâu nữa.
Chu Văn bàn tính toán một cái, càng đào xuống dưới càng khó đào, đoán chừng phải mất trên bốn năm mươi phút đồng hồ nữa.
Suy nghĩ một chút, dứt khoát lấy điện thoại di động ra cày Phó bản, chờ Bạo Quân Bỉ Mông đào xong móc đồ vật ra ngoài hãn nói.
Cày một hồi Phó bản, cũng không thu được đồ vật gì tốt.
Linh dương đột nhiên dùng móng đẩy hắn một cái, Chu Văn biết hắn đã đào được đồ vật, đi đến bên cạnh hố sâu nhìn xuống dưới, chỉ thấy Bạo Quân Bỉ Mông đã đào được hố sâu hơn ba mươi mét.
Nhưng thân thể Bạo Quân Bỉ Mông quá khống lồ, gần như chặn lại toàn bộ hố sâu, Chu Văn đành phải triệu hoán nó về, sau đó lại xuống nhìn.
Lần này quả nhiên thấy được đồ vật trong hố sâu, thoạt nhìn như một cây cọc gỗ, đường kính tầm năm sáu mươi centimet, toàn thân đen kịt, có điều trên mặt nó có vòng tuổi, đoàn chừng là một khúc gỗ.
Linh dương chỉ chỉ khúc gỗ kia, lại đẩy Chu Văn một cái, hiển nhiên sai Chu Văn lấy khúc