Hạ Lưu Xuyên nhìn qua, phát hiện đó là một đầu Nhị Dực Lão Hổ, trên thân Thanh lôi nhay dựng lên, tựa như mỗi một tế bào đều lập loè lôi điện.
Đầu Lão hổ kia liếc mắt nhìn thấy ba người Trương Xuân Thu, hai cánh chấn động, lập tức hóa thành ánh chớp lao qua.
- Không tốt!
Hạ Lưu Xuyên biến sắc, triệu hồi ra một thanh Cổ kiếm, Cổ kiếm một hóa hai, hai hóa bốn, bốn hóa 8, hóa thành kiếm trận như tường đồng vách sắt, ngăn chặn trước mặt Hạ Lưu Xuyên.
Thân hình Độc Cô Ca như quỷ mị xuất hiện, nhanh chóng lùi về phía sau, nhanh không thể tưởng tượng nổi, Chu Văn toàn lực sử dụng Thiên Ngoại Phi Tiên cũng chỉ đến thế.
Trương Xuân Thu hất tay áo lên, từng đạo phù lục xuất hiện trước mặt hắn, hóa thành đại trận, che kín thân thể hắn.
Tất cả đều diễn ra trong chớp mắt, một đạo Thanh lôi phá không mà tới, hóa thành thành lôi điện lưới, trong nháy mắt bao phủ toàn bộ Kiếm trận và Phù trận, thân pháp Độc Cô Ca nhanh thế nào, cũng không thể nhanh bằng lôi điện kia, cuối cũng vẫn bị bao phủ bên trong.
Ầm ầm!
Kiếm trận phá toái, phù lục thiêu huỷ, Thanh lôi hiển uy như Thiên phạt hủy diệt hết thảy.
- A!
Ba người kêu thảm một tiếng, thân thể bị lôi điện bao phủ, tóc tai bốc khói.
Chu Văn đang khiêng khúc gỗ tiến lên, hơi nghi hoặc một chút nhìn thoáng qua phương hướng sau lưng, chỉ thấy xa xa trong núi, lôi điện mãnh liệt, tiếng ầm ầm bên tai không dứt, không khỏi tự lẩm bẩm:
- Tại sao lôi điện lại khủng bố như vậy, chẳng lẽ nói lôi điện này cũng biến dị? Xem ra ta phải nhanh chân chạy đến thành thị, tìm một chỗ nghỉ ngơi mới tốt.
Chu Văn liên tục thúc giục Đại Uy Kim Cương Ngưu, hi vọng nó có thể chạy càng tốt.
Nhưng cái tên này đã mệt mỏi ra rời, cũng không cách nào chạy nhanh hơn.
Trong lòng Chu Văn mơ hồ có chút lo lắng, hiện tại Dị thứ nguyên hóa vẫn còn giới hạn tại bản thân Địa cầu, chưa lây lan gì đến vệ tinh bên ngoài, cho nên lợi dụng công năng vệ tinh nhân tạo, Liên bang vẫn có thể đảm bảo liên lạc thông tin cơ bản.
Nếu như về sau vệ tinh nhân tạo cũng chịu ảnh hưởng, đến lúc đó việc liên lạc sẽ càng thêm yếu kém.
Tiếng sấm ầm ầm không ngừng đằng xa xa, một đạo tiếp một đạo lôi điện từ trên trời giáng xuống, tiếng sấm tiếng vang lên liên tục, hết sức dọa người.
Còn may Chu Văn vẫn gần nơi lôi điện hạ xuống, Chu Văn một đường gắng sức đuổi theo, cuối cùng hơn sáu giờ chiều chạy tới phụ cận một tòa thành thị.
Trong vùng núi lôi điện ầm ầm, bên trong thành thị cũng không khủng bố như vậy, chẳng qua mây đầu trời, sét thỉnh thoàng lóe lên vài cái, cũng không cảm thấy lạnh, mưa bụi rơi trên da mặt, khiến người ta cảm giác nhẹ nhàng khoan khoái.
Tòa thành thị này tương đối nhỏ, trải qua Dị thứ nguyên phong bạo, nhân khẩu giảm sút vô cùng nghiêm trọng, hiện tại hai bên đường phố, cực ít cửa hàng mở cửa, người đi lại cực ít, đoán chừng phần lớn người ở đây đã di chuyển đến thành thị lớn.
Chuyện này đối với Chu Văn, cũng là chuyện tốt, ít nhất không có nhiều quần chúng thấy hắn cưỡi trâu khiêng gỗ chỉ trỏ, chẳng qua có người đi qua, hai mặt kinh ngạc nhìn hắn một cái rồi lại đi.
Chu Văn tiến vào nội thành không bao lâu, thấy một lữ điếm nhỏ mở cửa, nhưng bên trong không có ai, bàn ghế sô pha hết sức ngổn ngang, phía trên còn không ít tro bụi, xem xem ra chủ nhân nơi này đã rời đi.
Chu Văn tiến vào tìm một cái phòng nghỉ, phát hiện trong giường vẫn còn chăn mềm.
Ngược lại hắn cũng chỉ tìm chỗ nghỉ ngơi một đêm, sau đó lại tiếp tục lên đường, đối với chỗ qua đêm không có yêu cầu cao, có thể che gió che mưa là được rồi.
- Ào ào ào!
Chu Văn vừa mới mới vừa vào quán trọ không bao lâu, bên ngoài trời đã mưa to, nước mưa như trút nước, lượng mưa quá nhiều, khiến cống thoát nữa cũng không chảy kịp.
- Xem ra chỉ có thể chờ mưa tạnh rồi lên đường sau.
Chu Văn đang chuẩn bị hạ khúc gỗ trên vai xuống, linh dương lại đột nhiên kéo hắn một cái, khiến cho hắn